“Thuốc sao?” Tuyết Sắc híp mắt dò xét nàng một chút, “Hoá ra đây chính là mục đích người mang theo ta..
Người làm ca ca này quá đau lòng đó...”
Ninh Tương Y liếc hắn một cái, hắn vội vàng thành thật đi tìm thuốc, nhưng cuối cùng lại trở về không công.
“Không có, đây có lẽ là hiệu thuốc nhỏ phía ngoài cùng, đồ tốt làm sao có thể đặt ở nơi này?”
Ninh Tương Y sờ sờ cái cằm, “Ngươi nói chúng ta ở phía ngoài cùng bảo tàng sao? Chẳng lẽ trải qua nhiều cửa ải như vậy, cũng chưa đi vào bảo tàng?”
“Đương nhiên!” Hắn liếc mắt, “Dễ dàng đi vào như vậy thì tên mù thối kia cũng sẽ không gạt chúng ta tới nơi này! Phía trước sẽ càng thêm nguy hiểm, các ngươi nên cẩn thận đi!”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi vào đường hành lang kế tiếp, Ninh Tương Y liếc mắt nhìn Ninh Úc ra hiệu một cái, Ninh Úc liền theo sau, ngăn lại tầm mắt của Tuyết Sắc, để Ninh Tương Y có thời gian lấy tất cả thuốc trong phòng đi.
Ninh Tương Y cảm thấy lời Tuyết Sắc nói chưa hẳn có thể tin được, hắn nói trong bảo tàng đều là thuốc đáng tiền nhất, như vậy một nhà thuốc sau một cửa đá lớn dày nặng như vậy, có thể chỉ là thuốc bình thường sao?
Có lẽ đây là những thứ ngon ngọt được bày biện ra bên ngoài, khiến những kẻ ngoại lại mạnh mẽ xông vào cấm địa tưởng đã được thứ tốt liền trở về không đi nữa, cho nên những thuốc này chắc chắn là thuốc tốt! Cũng không biết bỏ lâu như vậy, còn bảo đảm được chất lượng hay không?
Sau khi Ninh Tương Y lấy thuốc xong liền đi theo, còn Ninh Úc đứng ở phía trước đợi nàng, không lâu, bọn họ thấy một cái cửa còn lớn hơn! Cái cửa này rất cổ quái, toàn thân màu đen! Nhìn qua trọng lượng so với cánh cửa vừa nãy còn nặng hơn! Ninh Úc thử qua, không thể dùng lực đẩy ra.
Nhìn thấy Ninh Tương Y đến, Tuyết Sắc cũng không hỏi nàng vừa mới đi làm cái gì về, trực tiếp nói với nàng, “Nhìn thấy cái lỗ khảm kia không? Đưa giọt máu của người vào là được! Thế gian này, cũng chỉ có máu của ngươi mới có thể mở cánh cửa này ra!”
Ninh Tương Y cũng không quan tâm hỏi hắn vì sao biết rõ ràng như vậy, nàng ngẩng đầu, nhìn cái lỗ khảm hắn nói là cái lưỡi của một con mãnh thú trên cửa, hắn không nói, thật sự cũng không biết cái chỗ kia có thể nhỏ máu vào!
Ninh Tương Y cắn ngón tay, đưa vào cái lỗ khảm, không hiểu sao nàng cảm thấy có một sự hấp thụ! Cái con thú bằng đá này đang hút máu của nàng!
Nàng vừa định rút tay ra, miệng thú đá kia đột nhiên khép lại! Ninh Tương Y nháy mắt cảm giác cổ tay bị răng thú đá cắn nát, máu tươi mất nhanh chóng!
Ninh Úc thấy thế, vội vàng muốn đánh vụn đầu thú! Nhưng Ninh Tương Y ngăn hắn lại.
“Ngươi nhìn..”
Máu của nàng dường như hoà vào những vật khác, biến thành một màu đỏ phát sáng! Sau đó, một cột máu màu đỏ phát sáng bắt đầu lan từ đầu của con thú đến cơ thể, như thể nó đã được bơm máu vậy!
Ninh Tương Y một mực cắn răng kiên trì, không chế lượng máu của mình chảy vào, nhưng mà quá trình này quá lâu, cho đến khi Ninh Úc không nhịn được muốn đập nát cái đầu thú lòng tham không đáy này thì bọn họ nghe được một âm thanh nặng nề trầm đục...!Cửa mở!
Miệng thạch thú chậm rãi mở ra, Ninh Úc liền vội vàng đem cổ tay bị thương của nàng băng bó kỹ.
Hắn vội vàng hỏi!
Mất nhiều máu như vậy, Ninh Tương Y không đau lòng, nhưng Ninh Úc đau lòng muốn chết! Hắn thậm chí nghĩ, thật sự chỉ có máu Hoàng tỷ mới được sao?
Sát ý này bắn vào người Tuyết Sắc, nếu lại có lần tiếp theo, hắn sẽ lấy máu người này đi thử!
Ba người lần nữa đi vào, mà lần đi vào này, Ninh Tương Y cảm giác được, bọn họ hình như bước vào ranh giới của một con dã thú nào đó, cảm giác săn đón hết sức rõ ràng! Rõ ràng, nếu trước đó bọn họ đi vào là tầng bên ngoài bảo tàng, như vậy lần này, bảo tàng các nàng tiến vào là tầng trong.
Sau cửa đá có rất nhiều ao, bên trong sôi ùng ục, dường như có chất lỏng sền sệt đang sôi trào!
Ninh Tương Y suy đoán dưới ao này khả năng có thứ toả nhiệt, cho nên mới khiến tám cái ao này vẫn luôn sôi trào, về phần chất lỏng trong hồ cũng không ai biết là cái gì, nhưng bọn họ đều không có ý muốn tìm tòi thực hư.
Ninh Tương Y thừa dịp lúc Tuyết Sắc không chú ý, lấy một nửa đồ phiến đá của cánh cửa nặng nề kia! Nàng nghĩ rất đơn giản, cánh cửa này mở một lần muốn nhiều máu của nàng như vậy, nếu chút nữa bọn họ không cách nào tiến lên chỉ có thể lui lại, mà cánh cửa này chặn lại thì chẳng phải là muốn mạng của nàng à?!
Tuyết Sắc dường như không phát hiện cửa đá thiếu một nửa, hắn một mặt cuồng nhiệt đi lên phía trước, căn bản không thèm để ý bọn họ sau lưng.
Sau đó, bọn họ lại trải qua không ít cơ quan, lần này, ngay cả Ninh Tương Y cũng không thể không tán thưởng trí tuệ của những người làm thánh địa này! Nàng căn bản cũng không để vào mắt những cơ quan này, nhưng sau khi bọn họ đều bị thương, mới biết được người xưa lợi hại thế nào?
Nhưng cái kiểu muốn cho bọn họ chết ở nơi này thì cũng không biết đằng sau còn có gì đang chờ bọn họ.
Dưới đất không biết đêm tối hay ban ngày, rốt cục, sau khi trải qua vô số địa hình, bọn họ đi vào một gian phòng bằng đá! Trong phòng đá này chỉ bày một bình thuốc, Tuyết Sắc hai mắt tỏa sáng, muốn đến cướp đoạt, nhưng Ninh Úc lại đi trước một bước, cầm bình ngọc trong tay.
“Đây là cái gì?” Ninh Úc lạnh giọng hỏi.
Tuyết Sắc trong mắt lóe lên nguy hiểm, nhưng nụ cười vẫn như khắc vào trên mặt, cười hì hì nói, “Đây chính là thuốc hoàn thần ta muốn tìm, các ngươi muốn đi tìm Tuyết Linh Chi thì rất nhanh sẽ có thể tìm được, còn cái này cho ta!”
Ninh Tương Y đi ra phía trước, mở bình thuốc ra ngửi một chút, “Ngươi chắc chắn?” Vì sao nàng vừa mở ra, chỉ ngửi được một mùi máu tươi?
Cái thuốc này thật sự là đồ vật có thể khiến thần thái thanh tỉnh sao?
Tuyết Sắc vẫn ung dung nói, “ chắc chắn đúng, ta lừa các ngươi làm gì? Các ngươi muốn lấy được Tuyết Linh Chi, không thể thiếu sự trợ giúp của ta, cần gì phải ở đây so đo làm gì?”
Ninh Tương Y đột nhiên nói,” ngươi đang nói láo đúng không?”
Nàng lắc lư bình thuốc trong tay, “trong Bảo tàng có cổ độc, mà cổ độc sẽ khiến cho người mất lý trí, biến thành cỗ máy giết chóc, nhưng nếu cổ độc hoàn toàn không có gì tốt, bọn họ cũng sẽ không giữ lại nó để gây nguy hiểm thế gian… Nói cách khác, phát điên có lẽ chỉ là tác dụng phụ của cổ độc?”
Ninh Tương Y để ý ánh mắt Tuyết Sắc rốt cục không nhìn chằm chằm cái bình trong tay nàng, mà là nhìn về phía nàng.
“Suy đoán của người rất có lý, tiếp tục!”
Ninh Tương Y dựa vào Ninh Úc, nhẹ nói, “Nếu như suy đoán là thật, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách nghiên cứu ra một loại thuốc để thần trí thanh tỉnh để khắc chế loại tác dụng phụ này, nhưng là… Bọn họ chắc chắn thất bại, bởi vì nếu thành công, bọn họ sẽ không phải luôn che giấu cổ độc như vậy.
Cho nên người gạt ta, nơi này căn bản không có loại thuốc ngươi nói!”
Nói xong, nàng khẽ nhíu mày, có chút thất vọng nói.
“Người dùng cái này gạt ta, là bởi vì biết ta muốn dùng thuốc thanh tỉnh tinh thần, đi giúp một người...Ngươi biết ta có liên quan đến Vân Đỉnh Sơn, mà Vân Đỉnh Sơn từ trước đến nay đều thần bí, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tuyết Vô Tức nói cho ngươi biết những thứ này.
Cho nên...!Coi như ngươi là ca ca của ta, cũng không vô duyên xuất hiện như vậy, có lẽ, ngươi chính là người muốn khống chế ta đúng không?”
Tuyết Sắc đầu tiên sững sờ, sau đó lập tức cười to!
- ---------------------------.