“Làm việc bất lợi… Có thể hiện rõ qua tảng đá kia… Các ngươi không thể làm ta tin tưởng các ngươi, khiến ta, không đem tảng đá kia mang theo trên người...”
Ninh Tương Y sờ sờ tảng đá giả trên người, ánh mắt yếu ớt, “Rõ ràng dáng vẻ giống nhau, ta thật sự rất hiếu kì, các ngươi làm thế nào xác định được, tảng đá này là giả.
Thật sự tảng đá kia còn đang ở hoàng cung Đại Dục, sau khi nàng từ Ngọc Kỳ trở về, đêm hôm ấy liền đi xác nhận, chính là chuyện này.
Lão phu nhân Tuyết Kỳ không nói gì, giọng nói trong veo của Ninh Tương Y, ở sâu trong địa lao này lại có chút lạnh lẽo.
“Ta từng đọc qua trên một quyển sách, có một loại đá thiên thạch vũ trụ, chứa chất phóng xạ, có thể quấy nhiễu suy nghĩ người khác…”
Ninh Tương Y có chút không hiểu, bởi vì làm khả năng làm rối loạn này không thể khống chế, đơn giản chỉ có thể đưa đến kích thích thần kinh người khác, còn có thể làm được gì khác sao? Nếu vô dụng như vậy, vì sao bọn họ nhất định phải khiến cho nàng mang theo tảng đá kia?
“Các ngươi muốn khống chế ta.”
Ninh Tương Y đưa ra kết luận, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời nói vô căn cứ, chỉ một khối đá đã muốn khống chế nàng sao? Đây là thế giới thật, cũng không phải thế giới huyền ảo!
Giải thích duy nhất, đó chính là bọn họ muốn khống chế nàng, nhưng còn có thủ đoạn khác, tảng đá kia, chỉ là mới là bước đầu cùng quan trọng trong đó thôi!
Lão phu nhân Tuyết Kỳ thật lâu không nói gì, còn Tuyết Chiến càng thất kinh đến không thể kiềm chế! Hắn cảm thấy Ninh Tương Y đáng sợ, bởi vì nàng có thể từ dấu vết để lại, mà suy đoán ra kết quả chân thực.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Ninh Tương Y thấp giọng cười nhẹ một tiếng, “Xem ra các ngươi không còn lời nào để nói rồi sao? Chẳng lẽ, suy đoán của ta, đều là sự thật?”
Chỉ là nàng không nghĩ ra được, ai có thể khống chế Tuyết Tộc, hoặc là mượn tay Tuyết Tộc, để đến khống chế nàng? Khống chế nàng có lợi gì?
Nàng không khỏi nghĩ đến nữ nhân điên kia, nàng nói sứ mệnh của nàng, là diệt thế!
Ninh Tương Y không nhịn được cười lên, nghĩ không ra vậy thôi không cần nghĩ, nàng nhìn Tuyết Kỳ lão phu nhân, “Được, không chơi trò giải đố nữa, ta muốn đi bảo tàng Tuyết Tộc, nhưng trừ bản đồ bọn người cho ra, bản đồ mẫu phi ta để lại cho ta, còn có một tấm bản đồ nữa, ở đâu?”
Lão phu nhân Tuyết Kỳ nghe vậy lúc này mới giật mình, da mặt nàng co rút lại, dường như muốn lộ ra một nụ cười.
“Ngươi muốn đi bảo tàng? Chẳng lẽ… Tuyết Liên trước khi chết không có ba lần bốn lượt khuyên bảo ngươi, bảo ngươi không được đi sao?”
Ninh Tương Y mấp máy môi, “Phụ hoàng đã nói qua, nói mẫu phi có để lại di ngôn này, không được để ta đi bảo tàng Tuyết Tộc…”
Nàng mắt sáng rực nhìn Tuyết Kỳ lão phu nhân, “Chắc hẳn nếu hỏi ngươi, ngươi cũng sẽ không nói cho ta nguyên nhân đúng không?”
Tuyết lão phu nhân xếp bằng ngồi dưới đất trong nhà lao, che mặt tái nhợt, khiến nàng nhìn qua càng thêm quỷ dị, giọng nói cũng khàn khàn.
“Ngươi muốn đi tìm bảo tàng Tuyết Tộc, ta rất tình nguyện ủng hộ, chỉ là..
Ta cũng không biết tấm bản đồ còn lại ở đâu.”
Lão phu nhân híp mắt, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước một tấm bản đồ bị ba người xé rách ra, “Nhưng ta có thể nói cho ngươi là, tấm bản đồ còn lại là bị trưởng lão Tuyết Tộc cướp đi, hắn không muốn để bảo tàng bị người đời phát hiện, còn bảo vệ cho bảo tàng, cho nên… Hắn chắc chắc còn ở trong lãnh địa Tuyết Quốc, tức là tại Uyển Thành.”
Nàng đột nhiên cười xấu xa, nhìn Ninh Tương Y, “Về phần mẫu thân ngươi tại sao phải cướp đi bản đồ, còn không cho ngươi đi tìm bảo tàng… Cái này, ngươi tìm được chẳng phải sẽ biết sao?”
Ninh Tương Y chán ghét cảnh thừa nước đục thả câu! Cũng vì ngoại tổ mẫu của nàng thật đúng là hi vọng nàng đi tìm bảo tàng Tuyết Tộc, bằng không thì cũng sẽ không nói cho nàng nhiều như vậy.
Nhưng Uyển Thành lớn như vậy, làm sao nàng tìm được trưởng lão trong lời đồn kia?
Chuyện này bỗng lâm vào thế bí, Ninh Tương Y suy nghĩ vấn đề vẫn rất chi tiết, nàng dùng bút đem tất cả manh mối có liên quan đến Tuyết Tộc từng cái viết ra, suy nghĩ trong đó, đến cơm cũng không ăn.
Ninh Úc xót lòng bưng bát cơm ở một bên chờ.
“Hoàng tỷ, không cần vội vã.”
Ninh Tương Y lắc đầu, “Gấp rồi! Phải tìm ra Tuyết Linh Chi sớm, bệnh của phụ hoàng mới sớm có tiến triển!”
Ninh Úc có chút khó xử, hắn nhìn bàn đầy giấy, lại nhìn bát cơm trong tay mình, “Vậy ta đút cho nàng ăn?”
Ninh Tương Y lúng túng nhẹ gật đầu, nhíu mày lại, hiển nhiên không có gì đáng kể.
Ninh Úc mỉm cười, sau đó dùng đũa đút cho nàng, Ninh Tương Y ăn từng miếng, mặc dù cảm thấy có chút không quen, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Bản đồ chia ra làm ba, trong tay mẫu phi có một phần, như vậy, mẫu phi có thể trong lúc nguy nan cướp được một phần bản đồ, so với hai người, chắc chắc là địa vị ngang bằng nàng.
Còn nữa Vô Tức, nàng thật sự là người Tuyết Tộc, như vậy chuyện này, hung thủ phía sau tấm màn có khả năng rất lớn là người Tuyết Tộc.
Còn có lời Vô Tức nói, nàng trăm đầu mối vẫn không có cách giải, sứ mệnh của nàng là diệt thế là cái gì?
Thật là khiến người ta lo lắng.
Lúc này Ninh Úc đột nhiên nói, “ hoàng tỷ, con khỉ kia đâu?”
Hắn rất ít khi nhìn thấy con khỉ hoàng tỷ mang theo kia, khi ở Ngọc Kỳ, mặc dù nàng đem con khỉ đến Ngọc Kỳ, thế nhưng vẫn luôn là Bạch Khải Du chăm sóc, nàng cũng không nhúng tay vào, nên có thể thấy nàng cũng không quá thích con khỉ quá mức thông minh đó, vậy sao lại luôn muốn mang theo nó?
Ninh Tương Y tất nhiên biết ý hắn, giải thích nói, “ ngươi quên chúng ta tìm thấy con khỉ kia ở đâu sao? Con khỉ kia ăn tim người lớn lên, vô cùng tà khí, cho nên ta không yên lòng mới mang theo người, nhưng lại cảm thấy nó quỷ dị cho nên cũng không muốn để gần…”
“Mà lần này ta xuất cung từ đường hầm Chiêu Dương Điện, cũng không có thời gian mang nó đi, nó hẳn là còn ở Thái Cực điện..
“
Ninh Tương Y nói xong, sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng lên…
“Ninh Úc, ngươi còn nhớ lúc trước chúng ta ở dưới mặt đất ở miếu hoang, nhìn thấy những chữ kia không?”
Lúc trước bọn họ rơi nhầm xuống hiện trường tế lễ của Tuyết Quốc lưu lại, nơi đó có rất nhiều người chết, mà nhiều người chết này là vì sau khi Tuyết Quốc diệt vong ghi hận trong lòng, cho nên cử hành lễ tế tự kiểu này, muốn triệu hồi vong hồn tà ác, diệt thế báo thù cho quốc gia.
Diệt thế…
Ninh Úc hiển nhiên cũng nghĩ đến lúc đó trên ghế đá đã nhìn thấy dòng chữ “Đồ quốc diệt thế”.
Kết hợp với nữ nhân điên Tuyết Vô Tức kia hôm nay đã nói, diệt thế, là sứ mệnh hoàng tỷ?
Ninh Tương Y cũng kinh ngạc đến ngây người, nàng cũng nghĩ đến cái này…
Nàng là người Tuyết Tộc triệu hồi tới diệt thế sao?
Chuyện này là chuyện đùa sao?
Ninh Úc trấn an nàng, “Hoàng tỷ, nàng đừng nhạy cảm, Tuyết Quốc toàn dân đều thờ cúng Tà Thần, đi ủng hộ ma thuật, mà đa số người đều bị những người ở trên tẩy não, mới tin chuyện cải tử hồi sinh, tin chuyện có thể triệu hồi ác hồn, nhưng những cái kia, đều không tồn tại, về phần bọn họ tìm tới nàng vì cái gì, có lẽ chỉ vì, nàng là nữ nhi của đế vương đã chết của bọn họ, nữ nhi duy nhất, cho nên mới nói là sứ mệnh của nàng.”
Nhưng Ninh Tương Y lại không thể không suy nghĩ, lúc ấy dưới đất, phía trên ghế đá có ghi lại, nói người Tuyết Tộc dư lại đã dành thời gian bốn năm, mới cử hành một lễ tế tự lớn, không nói trước có hiệu quả hay không, nàng kiếp trước xuyên không qua là lúc ba tuổi, cộng thêm ở trong bụng mẹ, vừa vặn chính là năm thứ tư Tuyết Quốc phá nước!
- ---------------------------.