Ngồi trên thuyền, Ninh Tương Y đột nhiên cười khúc khích.
Chẳng biết tại sao, khi nàng thấy Ninh Úc rõ ràng đã an toàn rời đi, mà còn muốn quay đầu kích động Ninh Giác một chút, bộ dạng ngây thơ kia, lộ ra một bụng không cam lòng, dường như là vì còn chưa kịp trả thù, đã bị nàng lôi đi, cả người đều lộ ra bất mãn.
Suy nghĩ kỹ một chút, hắn cũng chỉ mới mười bảy.
Ninh Tương Y cười một tiếng, Ninh Úc liền có chút xấu hổ, hắn không muốn thế này, hắn muốn bí mật quay về trả thù, ví dụ như cho một mồi lửa ở kinh thành, để Ninh Giác bỏ công sức đi thu dọn tàn cuộc, nếm vị khổ không nói nên lời, hắn thật sự bất cẩn không nên biểu hiện rõ ra ngoài trước mặt hoàng tỷ…
Ninh Tương Y không biết là, khi nàng và Ninh Úc ở cùng nhau, Ninh Úc luôn bởi vì bận tâm nàng, mà không dám tuỳ tiện giết người, hoặc dùng thủ đoạn hung ác, nhưng hắn rất nhanh đã học được cái gọi là “Đường cong cứu quốc”, công khai không được thì vụng trộm.
Hết lần này tới lần khác những hành vi hung ác như vậy, Ninh Tương Y biết lại không ghét, thậm chí không cảm thấy hắn tàn nhẫn, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Nàng đang trúng một loại độc tên là Ninh Úc à?
Càng nghĩ càng thấy bất lực, nhưng sau đó lại có một cảm giác ngọt ngào tràn ngập lồng ngực nàng, cái thuyền nhỏ bỗng lắc lư, thật giống như lòng của nàng, lắc lư rồi lại lắc lư.
Ninh Úc đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, chiếc thuyền này thực tế quá nhỏ, hắn khẽ cử động con thuyền cũng chuyển động theo, dọa hắn vội vàng cử động nhẹ nhàng.
“Hoàng tỷ, nàng trúng độc không sao chứ?”
Ninh Tương Y cảm thụ một chút, “Ta cảm giác sức lực hiện tại có chút chậm chạp, đợi một chút sẽ tốt thôi.”
Ninh Giác dù sao cũng sẽ không thật sự tổn thương nàng, điểm này, nàng vẫn tin chắc.
Lúc này, ngày thu trăng treo cao, Ninh Tương Y sờ sờ bụng, từ trong áo lấy ra một chút điểm tâm và hoa quả, ngượng ngùng nói.
“Ta chỉ đem một chút đồ ăn vặt thường ngày, người lấy tạm đi lót dạ đi...”
Bọn họ cơm trưa còn chưa ăn.
Trong tay Ninh Úc bị nhét một khối bánh hắn ghét nhất, lại là thứ hoàng tỷ thích nhất bánh ngọt sữa bò, nàng luôn như vậy, có đồ tốt, nàng luôn muốn chia sẻ cùng hắn, cái đầu tiên cũng cho hắn...!Ninh Úc bên trong thở dài, kỳ thật trong lòng vui vẻ đến mức ăn thứ này cũng giống như một đường, cắn một cái, ăn không có chút nào miễn cưỡng.
Ninh Tương Y mở ra, phát hiện nhiều bánh ngọt như vậy, nhưng bánh ngọt sữa bò thì chỉ có một cái, hơn nữa đã bị nàng cho Ninh Úc...!Nàng liếc nhìn Ninh Úc một chút, lại liếc miếng bánh ngọt trong tay hắn, tiến sát tới hỏi.
“Cái này… Là mùi vị gì vậy, hình như ta chưa ăn bao giờ, cái này nhìn bề ngoài sao lại giống bánh ngọt sữa bò vậy?”
Ninh Úc nghe xong trong lòng kém chút chết cười, hắn nhướng mày nhìn Ninh Tương Y, cái nhìn đưa tình kia, khiến Ninh Tương Y bị mê hoặc, tim nhảy tứ tung!
“Muốn biết mùi vị gì, thì nàng đến nếm thử đi?”
Ninh Tương Y nghe vậy, liền vội vàng đưa đầu tới, nhưng Ninh Úc dùng tay xích nàng lại gần một chút, cuối cùng đem cả miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng mình! Quá xấu tính rồi!
Ninh Tương Y thấy đồ ăn không cánh mà bay, trừng mắt nhìn hắn, một giây sau thẳng tay đè hắn xuống! Cướp thức ăn trong miệng hắn!
Bánh ngọt sữa bò vừa vào miệng, sẽ hóa thành mùi thơm ngọt sữa bò nồng đậm, đọng lại ở trên phần môi hai người, thuyền nhỏ không ngừng lắc lư, trong nháy mắt ánh mắt hai người nhìn nhau, là sự nóng bỏng khiến đối phương run lên!
“Ăn ngon không?”
Ninh Úc ánh mắt mê mẩn, ôm nữ tử trên người, khuôn mặt tinh xảo kia đẹp đến sắc bén, nhưng giờ khắc này, nàng đẹp vẻ đẹp hiền hoà, hoàn mỹ như bản điêu khắc mọi góc canh của Tuyết Liên, đem toàn bộ hào quang trong mắt hiện ra.
Giọng nói của hắn lúc này khàn khàn mê hoặc, nghe vào lỗ tai lại có chút nhột nhột, cái ngứa ngáy kia lại rót vào trong lòng.
“Ta chưa nếm được hương vị.”
Ninh Tương Y nhìn chằm chằm hắn, dường như bị sắc đẹp trước mắt làm cho mê hoặc, nàng vừa rồi chỉ nhấm nháp môi hắn, cũng không biết nó có vị gì?
“Không được, ta muốn nếm thử lại!”.
Nói xong, mặc kệ Ninh Úc có đồng ý hay không, nàng liền nhào tới! hôn vào môi đỏ của hắn!
Mỹ nam tuấn tú nhẫn nhịn quá lâu, và mỹ nữ tham ăn nhẫn nhịn đã lâu, trong nháy mắt đó giống như củi khô bốc cháy!
May mắn đoạn đường này đều hoang vu, thuyền nhỏ không ngừng lắc lư, không hiểu nó vì sao lắc lư như vậy, càng không biết phía trên kia hai người đang nằm chồng lên nhau, đang ở đó hôn tới hôn lui không biết mệt.
Ninh Tương Y có chút rạo rực, nàng sờ mặt Ninh Úc, đó là những rung động đầu tiên, khiến hai người cho dù chỉ là một nụ hôn cũng run rẩy không thôi, thân thể dính vào nhau, cũng không còn có thể tách ra.
“Kỳ thật ta cảm thấy… Vết thương của ta đã tốt...”
Ninh Tương Y lẩm bẩm mấy câu nhưng mãnh liệt không khác gì thuốc tiên! Khiến ánh mắt Ninh Úc sâu như vực!
“Bảo bối, nàng đang dụ dỗ ta sao?”
Nói dụ dỗ làm cái gì, thật là quá xấu hổ..
Ninh Tương Y ở khoảng cách gần nhìn cặp mắt kia của hắn, màu đen trong sáng, chợt nhìn thì lạnh lẽo, nhưng bây giờ nhìn thật kỹ, lông mi kia thật dài, gần như đang ngượng ngùng muốn che giấu gì đó, khiến người khác không nhịn được muốn xâm nhập, tìm tòi vào trong!
“Rõ ràng là ngươi đang dụ dỗ ta…”
Ninh Tương Y nói, giọng nói mềm mềm kia khiến toàn thân Ninh Úc đều căng cứng!
“Ta thích nghe nàng gọi ta là tướng công...”
Ninh Tương Y nghe vậy cười một tiếng cong mày, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia ửng đỏ, lúc khuôn mặt giãn ra vì cười cảm giác đầu tiên ngoài kinh ngạc, chính là dễ chịu, cả người thư thái dễ chịu.
Ninh Úc nhìn ngơ ngẩn, đang lúc tình nồng nàn, liền nghe giọng Ninh Tương Y mềm mềm gọi hắn.
“Tướng công…”
Nàng rõ ràng nhìn thấy yết hầu Ninh Úc không ngừng nhấp nhô, gần như đang nhìn cái gì, màu da trắng nõn kia lúc hạnh phúc, cũng giống như nàng, có một màu đỏ nhàn nhạt, quả thực ngon miệng không chịu được!
Cho nên ma xui quỷ khiến nàng cúi đầu xuống, gặm cổ của hắn.
“A...”
Ninh Úc vô thức phát ra tiếng, khiến cả hai người đều run lên, nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh im lặng!
Hắn lại bị cái tiểu yêu tinh này kích thích đến rên rỉ, hắn nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được!
“Tướng công, tướng công, tướng công..”
Nàng nháy mắt, thật giống yêu tinh, khiến hắn hồn xiêu phách lạc!
Trong giọng nói mềm mềm kia dường như mang theo chất độc! Không ngừng chui vào trong đầu hắn, không ngừng khiến tâm trí hắn lạc lối!
Ninh Úc cảm thấy không chịu được nữa, cho nên trực tiếp lấy ra một miếng bánh trong người Ninh Tương Y nhét vào trong miệng nàng!
Ninh Tương Y thấy hắn hành động có chút hoảng hốt, sau khi nuốt xuống mấy ngụm lại bắt đầu mài vào tai hắn!
“Tướng công -“ giọng nói kia lặp đi lặp lại trăm ngàn lần, “Vì sao ngươi không nhìn ta?”
Ninh Úc đem ánh mắt dời qua chỗ khác, nghiêng mắt qua trái nghiêng mắt qua phải cố ý không muốn nhìn nàng.
Cách xa như vậy, nàng đều có thể nghe được tim Ninh Úc đang nhảy bịch bịch, cái nam tử tuấn tú đẹp đến rụng rời này, ở một số phương diện, lại ngây thơ không thể tưởng tượng nổi.
“Ta sợ ta sẽ không nhịn được...”
“Vậy thì không đừng nhịn…”
“Ninh Tương Y cười xấu xa, nàng ngược lại muốn xem xem vì sao Ninh Úc chịu đựng tốt như vậy.
Ninh Úc hai mắt long lanh liếc nhìn nàng một chút, gần như có chút uất ức, lại rất bất lực vuốt vuốt mái tóc dài của nàng.
Bởi vì ta muốn cho nàng một hôn lễ hoàn hảo nhất, muốn đem những gì tốt đẹp nhất, đều giữ lại cho đến đó…
Bảo bối của ta.
- ---------------------------.