Ninh Úc yêu thương chạm vào người nàng.
“Hoàng tỷ, nàng có sao không?” Ninh Giác, hắn có làm nàng bị thương không? Ninh Úc muốn hỏi, nhưng lại sợ thật sự đã xảy ra chuyện, nói như vậy nàng sẽ tổn thương, mà nhìn qua nàng chỉ hơi chật vật, cũng không có vết thương nào khác.
“Không sao.” Ninh Tương Y lắc đầu, “Ninh Giác… Hắn không làm ta bị thương, chỉ là tạm thời ta không có võ công, người thì sao? Ngươi vẫn ổn chứ?”
Ninh Úc muốn nói hắn rất tốt, nhưng Tiểu Thất đứng một bên che lấy vết thương không nhịn được xen vào, “Công chúa, Thái tử dùng ngài để uy hiếp Vương gia! Chúng ta còn tưởng rằng…!”
“La Tiểu Thất!” Ninh Úc giận dữ, hắn nói như vậy chẳng phải là nói bộ dạng mình trước mặt tình địch rất bị động à?
Ninh Tương Y cười khúc khích, nhưng binh lính truy bắt đã đuổi theo phía sau, “Đi mau! Rời khỏi nơi này rồi nói!”
“Không kịp…” •
Ninh Úc nhìn qua bờ vai của nàng phía sau, cấm quân đen nghịt đã áp trận! Trừ phi bọn họ nhảy xuống sông trốn đi, nếu không ở trước có quân địch ở phía sau có truy binh, hơn hai trăm người bọn họ, căn bản có chết cũng không thoát nổi.
Ninh Tương Y có chút trầm ngâm, hồi lâu vẫn không hành động gì, vẫn chút suy nghĩ.
Ninh Giác ngồi ở trên kiệu liễn, ung dung không vội đi đến.
Hắn nhìn thấy trong mắt Ninh Tương Y là tràn đầy tức giận, “Y Nhi...!Ta không đành lòng tổn thương nàng, thế nhưng… Không thương tổn nàng, nàng lại khiến ta rất đau đầu.”
Ninh Úc đem Ninh Tương Y kéo ra sau lưng, lúc này, xác định hoàng tỷ không sao, hắn hoàn toàn yên tâm! Cặp mắt đen như mực lạnh lùng nhìn vào người Ninh Giác.
“Thái tử, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giữ được bọn ta lại?”
Ninh Úc nhẹ giọng nói, “ chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, toàn bộ Ngân Trang toàn thành đều sẽ ngừng vận chuyển, tất cả tiền bạc đều sẽ không cánh mà bay, người nghĩ, có thể đón nhận hậu quả này không?”
Lúc đó, Đại Lục chắc chắn sẽ lâm vào hỗn loạn tưng bừng, dù sao số lượng dân chúng gửi tiền Ngân Trang không phải số ít, chỉ không cẩn thận, sẽ dẫn đến quyền lực hoàng thất bất ổn hậu quả đáng sợ!
Nếu vị trí Thái tử của hắn cũng ngồi không vững, chỉ sợ cũng không còn lực lượng mà tìm hoàng tỷ gây sự.
Ninh Giác sắc mặt quả nhiên nghiêm trọng lên, bỗng nhiên cười một tiếng.
“Ngươi sẽ không làm đâu.” Ánh mắt hắn rơi vào người Ninh Tương Y, “Nàng sẽ không cho phép người làm như thế.”
Hắn hiểu rất rõ Y Nhi, nàng sẽ không cho phép Đại Dục nổi loạn, mà nàng không cho phép, Ninh Úc tuyệt đối sẽ không làm.
Ninh Úc lúc này nhìn Ninh Tương Y một chút, Ninh Tương Y lại thấp giọng nói.
“Nếu như phải làm như vậy mới có thể rời đi, ta sẽ đồng ý.”
Nàng nhìn Ninh Giác cười lớn, “Dù sao Đại Dục nổi loạn, Thái tử ca ca, nhất định sẽ có cách giải quyết thôi không phải sao?!”
Chỉ là nhất định cũng sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc không còn thời gian nhúng tay vào chuyện của nàng.
Ninh Giác trên mặt hiện lên một sự đau xót.
“Y Nhi, nàng thật sự làm ta đau lòng.”
“Để bọn ta rời khỏi đây, Thái tử hẳn hiểu chuyện, trong tay của ta có thuốc nổ, nếu bị ép đến đường cùng, cục diện sẽ vô cùng khủng khiếp.”
Ninh Úc nói xong, từng bước một đi đến phía Ninh Giác, trong tay hắn lấy ra một ống tre đồ vật như pháo hoa, xoay quanh đầu ngón tay.
Mà vật kia vừa xuất hiện, tất cả mọi người tưởng rằng đó chỉ pháo hoa, dù sao nếu trong tay Ninh Úc có thuốc nổ, vừa nãy ở trong cung, hắn cũng không cần tự ra tay chém giết thoát khỏi vòng vây.
“Để người của ta đi trước, rồi ta đưa nó cho ngươi.”
Ninh Giác trong mắt lóe ánh, “Hắn là người cảm thấy, một mình ngươi, thì có thể chạy được?”
Ninh Úc lạnh lẽo cười một tiếng, “Không thử thì làm sao biết?”
Hắn đi đến phía trước kiệu Ninh Giác ngồi, còn Ninh Giác vung tay lên, liền có người đi nhận đồ vật trong tay Ninh Úc.
Ninh Úc vừa nhấc tay lên, nhíu mày, “Để bọn họ đi!”
Ninh Giác híp mắt cười một tiếng, lại hạ lệnh.
“Bắt lấy bon họ!”
Cấm quân bên cạnh Ninh Tương Y nghe lệnh lập tức hành động, mang đám người Ninh Tương Y vây lại, mà trong khoảnh khắc đó, Ninh Úc cũng hành động, trong mắt hắn lóe lên sát ý, đột nhiên châm lửa vật trong tay, ném về phía Ninh Giác!
“Đã như vậy, ngươi hãy đi chết đi!”
“Không được! Đó là thuốc nổ!” Có người nghe được Ninh Úc liền hét một tiếng! Vội vàng đến hộ giá!
Tề Vương đây là muốn ám sát Thái tử trước mặt mọi người sao?!
Nghe được cái tiếng cảnh cáo, đám người thân thể vô cùng thành thật nằm hết xuống, còn đám người cứu giá liền chần chờ một giây, chỉ có vài người thật sự xông tới! Dù sao nếu thứ kia thật sự là thuốc nổ, lúc này nhào tới, chẳng phải thịt nát xương tan sao?
Cũng trong sự chần chờ này, Ninh Úc đã rất dễ dàng đột phá những lớp vòng vây chặt chẽ! Vài người muốn ngăn cản, nhưng bị một kiếm của hắn ngăn lại! Thời khắc này vũ lực chênh lệch đến rõ ràng!
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng! Ra là cỗ kiệu của Thái tử đã rơi xuống mặt đất! Những người khiêng kiệu kia ai cũng sợ thuốc nổ, cho nên ở một giây sau cùng, bọn họ vì bảo toàn tính mạng nên không thể không vứt bỏ cỗ kiệu.
Ninh Giác bỗng chốc bị chấn động đến choáng váng đầu óc, đồng thời, Ninh Úc nhích nhẹ gót chân, cơ thể nhẹ rơi vào sau lưng Ninh Giác!
Một khắc này, Ninh Giác cũng vô thức chụp lại kíp nổ Ninh Úc ném tới, cảm thấy sau lưng ớn lạnh...!
Quả thật, trong nháy mắt châm lửa, thấy Ninh Úc ném kíp nổ đi, khiến hắn cũng coi đó là thuốc nổ! Cho nên khi chụp nó lại trong tay, tim hắn đã đập loạn nhịp!
Thế nhưng lập tức một giây sau, vài tiếng kêu la, một cái bóng đen nhanh chóng đột phá vòng vây, lúc một thanh kiếm gác ở trên cổ hắn, hắn mới biết được mình mắc bẫy!
Sau khi ống lửa trên tay cháy xong, không còn gì nữa, hắn lật lại thì thấy bên trong ống lửa trống rỗng cho nên sau khi đốt xong kíp nổ sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Ninh Giác tức giận đem cái ống rỗng ném xuống mặt đất! Mà những người bảo hộ hắn kia cũng hổ thẹn không thôi, bởi vì chần chờ, người xông lên bảo vệ Thái tử cũng không có nhiều, đến mức căn bản không cản được Tề Vương, khiến Thái tử rơi vào trong tay Tề Vương!
“Ninh Úc, ngươi dám đụng đến ta, ngươi cũng không thể sống rời khỏi đây!”
Áo bào màu đen của Ninh Úc cùng triều phục Thái tử màu vàng sáng của Ninh Giác hiện ra chênh lệch rõ ràng, bên trên áo đen, là Giao Long giương nanh múa vuốt! Còn ở trên triều phục màu vàng sáng, lại là năm đầu Kim Long chói mắt!
Mà giờ khắc này, Ninh Giác nghe được, mái tóc đen của Ninh Úc sau lưng khẽ bay, khóe miệng hơi nhếch, nụ cười nặng nề, “Ta tin rằng, có Thái tử sẽ mở đường, ta nhất định có thể thuận lợi rời khỏi, bây giờ...”
Hai mắt hắn nhìn về phía Ninh Tương Y, “Để người của ta rời đi!”
“Vương gia!”
La Khải cũng biết nếu lúc này không đi, căn bản cũng giúp không được gì, cho nên vẫn nhịn xuống lời muốn nói, cả đội ngũ đều sẵn sàng trận địa!
Ninh Giác không muốn thả người, lại cảm giác cổ mình đau rát, chảy máu ra! Ninh Úc hắn thật sự dám xuống tay!
“Điện hạ!” Mộc Nguyệt là thân tín bên cạnh Ninh Giác, quan sát lo lắng, “Tề Vương, người như thế là phạm thượng là tội chết!”
Ninh Úc còn để ý chuyện đó sao, nếu không có hoàng tỷ để khống chế, Ninh Giác có thể làm gì hắn? Cho nên hắn chỉ cười khẽ.
“Thái tử chết thì có sao? Phụ hoàng sẽ không bao giờ thiếu nhi tử, ngươi nói gì đi? Thái tử?”
Ninh Úc có chút cúi đầu, lúc này kiệu rơi trên mặt đất, mà hắn đứng ở sau lưng Ninh Giác, lúc nói chuyện cúi đầu, thật giống như một cặp huynh đệ tốt, hắn luôn khiến sắc mặt ca ca trở nên nghiêm trọng, bây giờ còn vì câu nói này của hắn mà sắc mặt càng thêm khó coi..