“Y Nhi… Đương nhiên là nàng ở trong tay ta.”
Ninh Giác cười một tiếng, “Y Nhi đối với ta đúng thật là không hề đề phòng, đương nhiên, thuốc của Lý Hiển cũng dùng rất tốt, nếu không, ta đúng thật là không bắt được nàng.”
Ninh Úc trong lòng nghiêm trọng, còn sau lưng, La Khải tiến lên một bước, “Vương gia, công chúa cực kì thông minh, sẽ không thể bị hắn bắt!”
Nhưng Ninh Úc trong lòng lại hiểu rõ, hoàng tỷ đối với Ninh Giác, cũng thật sẽ không đề phòng.
“Ngươi muốn thế nào? Dùng hoàng tỷ, để uy hiếp ta?”
Hắn vừa cảm thấy hoàng tỷ sẽ không rơi vào trong tay Ninh Giác, vừa sợ hoàng tỷ thật sự trong tay hắn, cái tâm trạng mâu thuẫn này khiến hắn không dám manh động, kiếm trong tay, cũng bắt đầu chần chờ.
Hắn lạnh lùng nói.
“Không sao, cho dù người bắt hoàng tỷ, ngươi cũng không thể làm tổn thương nàng!”
“Không ư?” Ninh Giác nhíu mày, hắn giơ tay lên, vết thương trên tay đã băng bó kỹ.
“Thế nhưng nàng lại muốn tổn lọc thương cô..”
Đây là hoàng tỷ làm ra sao?
“Ngươi đã làm cái gì nàng!” tay Ninh Úc dần dần nắm chặt, đến mức lưỡi kiếm khẽ run!
“Cũng không có gì...” Ninh Giác nhìn Ninh Úc một chút, “Cô ở trong gian phòng của phụ hoàng cho nàng nếm một chút hương Nguyễn kim, muốn...!Cùng nàng gần gũi một chút.”
“Hèn hạ!”
Trong nháy mắt đó, sát khí trên người Ninh Úc gần như ngưng tụ!
Ninh Giác dường như không cảm nhận được, còn tỏ vẻ uất ức nói.
“Là nàng tổn thương cô trước...” Nói xong, hai mắt hắn lạnh lẽo, “Ngươi nói, cô yêu nàng…muốn mà không được, tại sao lại không thể đạp đổ?”
Trong nháy mắt đó, cả người hắn đều lộ ra dáng vẻ quỷ dị, khiến Ninh Úc càng không nắm chắc được, tên nam nhân này rõ ràng đã điên cuồng, sẽ không làm tổn thương hoàng tỷ chứ?!
“Hiện tại, cô muốn ngươi quỳ xuống!”
Hắn hai mắt mở to, nhìn Ninh Úc, lạnh lùng nói.
Bốn bề là quân địch, Ninh Úc lớn mang theo hơn hai trăm người chém giết xông đến nơi này, ai cũng sợ hãi đội quân máu lạnh trước mặt này, nhưng Ninh Giác lại yêu cầu Ninh Úc quỳ xuống, bẻ gãy uy nghiêm của hắn trước mặt mọi người!
Ninh Tương Y chạy ra thật nhanh, nàng phát hiện mình chạy ra nơi rất gần hoàng cung, ngay ở bên sông hộ thành, hình như con đường bí mật này đã được đào khi tu sửa con sông, đề phòng khi cần đến.
Nàng bây giờ cảm thấy may mắn vì trước đó không dùng thuốc nổ, dù sao hiện tại nội lực nàng đã biến mất, chân tay còn mềm nhũn, nếu bị Ninh Giác phát hiện nàng chạy mất, chắc chắn Ninh Giác sẽ nhanh chóng sai người truy bắt nàng, dùng nàng uy hiếp Ninh Úc!
Thế nhưng nàng không biết là, hiện tại Ninh Úc vẫn bị uy hiếp.
Trong hoàng cung có nhiều cấm quân như vậy, thuốc nổ trong tay Ninh Úc đều đang ở trong tay Ninh Tương Y, hai trăm người của hắn đối đầu với vạn người, vốn đã không sáng suốt, huống chi hoàng tỷ còn nằm trong tay hắn!
Hắn cảm thấy Ninh Giác sẽ không thể tổn thương hoàng tỷ, nhưng lại không dám đánh cược với một chữ nếu như.
Cho nên hắn quỳ xuống, không chút do dự!
Một khắc này, Ninh Giác cảm thấy toàn thân thư thái, chưa từng đắc ý như vậy!
“Ninh Úc… Ngươi cũng có hôm nay.”
Ninh Giác yếu ớt nói, nhìn Ninh Úc, thật giống như đang nhìn một người chết.
Thả hoàng tỷ ra, đây là chuyện tranh giành giữa ta và ngươi!”
Ninh Giác lại cười, “Muốn cô thả nàng, có thể...” Hắn vung tay lên, một con dao rơi trên mặt đất, Ninh Úc nhận ra, cái này là con dao mà hoàng tỷ thường dùng!
“Chỉ cần ngươi...!Cắt đi một ngón tay, chỉ cần người hi sinh một phần nhỏ, cô sẽ thả Y Nhi.”
” “Vương gia!” bọn người La Khải từng người nhuốm đầy máu tươi, mang theo một sự hung hãn không hề sợ chết nói, “Hắn không dám! Công chúa cũng không phải loại người để mặc cho người khác định đoạt!”
Lúc này Ninh Giác lại cười, “Đúng vậy, cô cũng muốn nhìn xem, người thiếu một ngón tay, Y Nhi còn thích hay không.”
Ninh Úc nghe vậy, nhặt con dao kia lên!
Ninh Giác đã điên cuồng, hắn không biết là, khi Ninh Úc nghe được câu kia của hắn kia, “Không cướp được sẽ đạp đổ đi.” lúc đó, trong lòng hắn đã đang phát run!
Hắn sợ hãi cũng không đành lòng hoàng tỷ chịu một chút tổn thương, chẳng qua chỉ một ngón tay, mất đi thì đã làm sao?
Thế nhưng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ thật lớn xa xa truyền đến! Đó là… Thuốc nổ?!
Có người ở bờ sông Long Thành châm thuốc nổ!
Con mắt Ninh Giác co rụt lại! Làm sao có thể! Ninh Tương Y rõ ràng đã trúng hương Nguyễn kim, làm sao có thể thoát ra được Chiêu Dương Điện đang bị bao vây!
Ninh Úc còn chút chần chờ, nhưng nhìn thấy Ninh Giác một mặt khó tin, hắn rốt cục cũng cười, hoàng tỷ của hắn, luôn luôn có thể thoát chết, huống chi là hoàng cung.
Những sự lo lắng trong lòng hắn rốt cục cũng rơi xuống đất!
Hắn đứng dậy, cầm con dao trong tay, thuận tay phóng về phía Ninh Giác!
Con dao thật giống như phi tiêu, rất nhiều người muốn xông lên trước hộ giá! Nhưng tốc độ của Ninh Úc quá nhanh, con dao kia mạnh mẽ đâm vào cánh tay Ninh Giác, vị trí kia, cũng chính là vị trí Ninh Tương Y gây thương tích cho hắn!
“Ninh Úc!”
Ninh Giác cắn răng, hận không thể đem Ninh Úc chém thành nghìn mảnh! Còn Ninh Úc cũng không muốn ở lại đây thêm chút nào!
Hắn quay người, áo bào tung bay trong gió, hắn liếc mắt qua Ninh Giác, thật giống như đang nhìn người chết.
“Đây là một lần cuối cùng.”
Hắn đè thấp giọng chuẩn xác từng chữ truyền đến trong tai Ninh Giác, còn may cho hắn, hoàng tỷ không có chuyện gì.
“Nếu có lần tiếp theo, mặc kệ hoàng tỷ dù không đồng ý, ta cũng sẽ giết ngươi!”
Nếu hắn còn dám tổn thương hoàng tỷ!
Nói xong, hắn mang theo đám người rút lui!
Thế nhưng Ninh Giác sao có thể cam lòng? Hắn phí nhiều công sức như vậy, làm nhiều chuyện như vậy! Nhưng cuối cùng Ninh Úc lại bình an vô sự, Y Nhi cũng chạy thoát! Hắn không cam lòng!
Cho nên hắn phái cấm quân đi theo truy sát!
Bọn Ninh Úc số lượng tuy ít, nhưng mỗi người đều là tinh anh! Nếu nói muốn đánh bại hơn một vạn cấm quân này thì không có khả năng, nhưng muốn rời khỏi nơi này, thì không phải chuyện khó!
Hắn muốn nhìn thấy hoàng tỷ!
Hắn cũng không muốn tiếp tục tách ra khỏi nàng, mỗi một lần tách ra hình như đều xảy ra chuyện, hắn mỗi một lần đều sợ đến phát run!
Trong nháy mắt đó, Ninh Úc thậm chí có ảo giác, giống như toàn bộ thế gian đều là người xấu, hắn chỉ có thể ôm thật chặt Ninh Tương Y, nàng mới không bị cướp đi!
Một đoàn người chém giết nguyên một đường, nhất là Ninh Uc xông lên phía trước, thật giống như sát thần!
Bọn họ cũng không ham chiến, mà cứ như một cây kiếm màu đen, cố gắng xông lên mở đường ra khỏi cửa cung!
Còn Ninh Tương Y đang hoảng sợ chờ ở bên ngoài.
Lúc này nàng đứng ở bờ sông Long Đằng gần cửa cung, nhìn vào cửa cung đóng kín, trước cửa một tên thị vệ cũng không có, cũng không biết một giây sau khi cửa thành mở rộng, bước ra là người của Ninh Giác đến bắt nàng, hay là Ninh Úc..
Nếu người sau còn được, còn người trước, nàng cũng chỉ còn cách nhảy xuống sông Long Đằng mà trốn đi...!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ninh Tương Y gần như nghe được có tiếng náo loạn càng ngày càng gần!
Chậm rãi, hai tấm cửa cung ở trước mặt nàng chầm chậm mở ra, lúc này trong lòng bàn tay Ninh Tương Y toàn bộ đều là mồ hôi, chờ người đầu tiên xuất hiện ở kia!
Ánh nắng có chút chói mắt, làm khi người đầu tiên xuất hiện, chiếu sáng cả người hắn, khiến nàng hơi híp mắt lại cổ nhìn kỹ!
Một giây sau, nàng rơi vào trong ngực một người dính đầy máu tanh, đang run nhè nhẹ!
Một khắc này, Ninh Tương Y được hắn ôm chặt lấy!
Nàng cũng chưa kịp thấy rõ bộ dạng hắn, mùi máu tươi trên người hắn xộc vào mũi, nhưng mùi hương này nàng biết hắn là ai?
“Ninh Úc… Ta biết ngay là người – dù thế nào ngươi cũng sẽ đuổi kịp!”.