Một nỗi chua xót dâng lên, khiến Ninh Giác không còn sức mà mở cửa ra hỏi lại.
Hắn nhớ tới lúc trước, hắn bận tâm nàng là muội muội, luôn hoảng sợ luống cuống, còn nhiều lần nhẫn nhịn! Thậm chí đã muốn từ bỏ.
Về sau, hắn thực sự không thể từ bỏ, lựa chọn âm thầm bảo vệ nàng, trông coi nàng, hắn cho rằng chỉ cần chịu đựng đến khi hắn Hoàng đế là được, hắn sẽ có thể ôm nàng vào lòng mà không cần để ý đến thiên hạ.
Nhưng mấy tháng trước, hắn đột nhiên không nhịn nổi nữa, muốn chiếm lấy, muốn cướp đoạt nàng!
Thế nhưng lúc này, lại có người nói cho hắn, nàng không phải muội muội của hắn, ngay từ đầu hắn cũng không cần nhẫn nhịn..
Nỗi chua xót dần dần thành khổ sở, vẻ mặt của Ninh Giác cũng không biết là khóc hay là cười.
Nếu sớm biết thì tốt, lúc tu sửa kênh đào, bọn họ sớm chiều ở bên nhau, cơ hội tốt như vậy, hắn… Vốn đã có thể chiếm hữu nàng!
Nói cách khác khi hắn mười sáu mười bảy tuổi, thật sự có cơ hội lấy được nàng! Khi đó Ninh Úc ở Tây Châu, hắn rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy! Nhiều cơ hội như vậy!
Một trái tim dương như bị lửa đốt đột nhiên bị dìm xuống nước, Ninh Giác ôm ngực chậm rãi quỳ một chân xuống.
Loại đau khổ này khiến hắn ngạt thở! Hình như bệnh lại tái phát! Không, còn đau hơn khi phát bệnh… Là đau đớn hơn nhiều!
Hắn đã lâu không dám nhớ lại là những kỷ niệm đi qua, bởi vì chỉ cần hắn nghĩ đến lúc trước, nàng trong sáng vui vẻ ở bên cạnh hắn xoay quanh hắn như thế nào, bọn hắn sớm chiều ở chung, đi qua những ngày tháng ngọt ngào đầy ấp, hắn lại cảm thấy hoảng hốt!
Hắn sợ hãi, đó là khoảng thời gian duy nhất của kiếp này hắn có được nàng! Cho nên hắn không dám nhớ lại, càng nhớ lại càng khổ sở, gần như có thể ép hắn phát điên!
Nhưng bây giờ, chuyện cũ từng cảnh tái hiện, hắn mười bảy tuổi và nàng mười ba tuổi, một chút đến khi mười sáu tuổi… Tràng cảnh không ngừng hiện ra, là cảnh bọn họ với các công nhân cùng nhau ăn cơm, cảnh nàng đem những thứ mình không thích ăn đút cho hắn, cả lúc hắn ngã lòng vào lòng nàng, nàng ôm hắn nói, khóc đi, ở trong ngực ta không ai nhìn thấy.
Người con gái này… Là thuộc về hắn!
Ninh Giác nhíu chặt lông mày, tay níu lấy tim mình, ngón tay bóp thật sâu!
Hắn muốn rời khỏi nơi này! Hắn muốn đi cướp lại người con gái của hắn!
Ngày kế tiếp, trên triều đình liên tục khiển trách!
Ninh Úc không vào triều, bởi vì hắn đã có dự định quy ẩn, nên những chuyện triều chính kia, mọi chuyện hắn không để ý tới nữa!
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là chuẩn bị cho hoàng tỷ một tiệc cưới thịnh thế!
Sau khi kết hôn, hắn sẽ vứt bỏ mọi thứ ở Kinh thành này, của cải mọi thứ trong tay, hắn không cần.
Cho nên tấu chương vạch tội chất đồng kia, hắn cũng mặc kệ.
Những người kia có biết chân tướng hay không đã không quan trọng, nếu bọn họ không chọn quy ẩn, thì những người kia còn phải giải thích, nhưng bây giờ, dù sao Ninh Tương Y đã muốn đi, người khác muốn làm gì thì làm, hắn không cần thiết vạch trần những chuyện không hay ho này khiến Hoàng đế khó chịu, hoàng thất xấu hổ.
Dân chúng đều cảm thấy kinh ngạc trước sự việc này! Nhưng bọn họ đối với Ninh Tương Y một lòng một dạ yêu mến, còn sợ Ninh Úc từ tận đáy lòng, nên không phản ứng gay gắt như đại thần trong triều, còn Ninh Tương Y vờ như tai không nghe thấy chuyện ngoài kia, tập trung dưỡng thương.
Sau đó thỉnh thoảng đi năn nỉ Hoàng đế một chút.
Kỳ thật Hoàng đế đã buông lỏng, đã chấp nhận để bọn họ đi, nhưng hắn đối với quyết định này của Ninh Tương Y không có chút nào đồng ý, đã mấy ngày mặt mày hắn luôn khó chịu nhìn nàng.
Một ngày nay, Hoàng đế đột nhiên đau đầu! Ninh Tương Y lo lắng bệnh cũ của hắn lại tái phát, vội vàng gọi thái y, mà thái y sau khi xem xong cũng bó tay, chỉ có thể uống thuốc tịnh dưỡng.
Ninh Tương Y không còn cách nào, liền để Ninh Úc ra ngoài thành, tìm Dược Vương Lý Hiển gọi tới, xem hắn có cách nào không.
Lần phát bệnh này không nghiêm trọng lắm, Ninh Kham vẫn còn tỉnh táo, thấy Ninh Tương Y một mặt lo lắng, trong lòng hắn mềm nhũn, không nhịn được nhắc nhở..
“Y Nhi, ngươi đã muốn đi, thì cứ đi đi!”
Hai mắt Ninh Tương Y tỏa sáng! Nhưng nghĩ đến Hoàng đế còn đang mang bệnh, nàng lại lắc đầu, “Không vội, đợi người khoẻ con sẽ đi.”
Ai ngờ Ninh Kham thở dài.
“Bệnh này của Trẫm, sẽ không khỏi được… Mà còn, Giác nhi đứa bé kia gần đây có vẻ rất kích động, hắn chưa lần nào tìm gặp người sao? Nhưng hắn tập kết rất nhiều binh lực, trẫm..
Không biết hắn muốn làm gì.”
Ninh Tương Y có chút khó xử, nàng cũng tránh gặp mặt Ninh Giác, trên triều đình xảy ra chuyện gì, Ninh Úc cũng không nói với nàng, chỉ nói cho nàng chuyện Hoàng đế bị bệnh.
“Chuyện này con biết, phụ hoàng…”
Nàng lại muốn nói nàng muốn đi tìm bảo tàng Tuyết Tộc, nhưng Ninh Kham giống như phát giác được ý nghĩ của nàng, kiên quyết lắc đầu!
“Vùng đất bảo tàng kia ai cũng có thể đi, chỉ có người không thể đi!”
Nhưng! Ninh Tương Y có chút uất ức, nhìn thấy bộ dạng Hoàng đế ngày càng gầy gò, nàng làm sao bỏ mặc mà đem theo Ninh Úc đi thẳng một mạch?
Lúc này, Hoàng đế đột nhiên ngủ, lại là kiểu này, xem ra thân thể của hắn, so với những gì hắn biểu hiện ra ngoài còn nghiêm trọng hơn.
Ninh Tương Y trong lòng thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải đi tìm Tuyết Linh Chi, cũng coi như...đền ơn tình nghĩa cha con kiếp này với Ninh Kham.
Kỳ thật Ninh Kham đối xử với nàng rất tốt, trong một xã hội phong kiến, hắn đã dùng toàn bộ sức lực nâng đỡ nàng lên nơi cao nhất! Là do nàng không cố gắng… Muốn quy ẩn.
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy Ninh Úc thật chậm chạp, hắn ra ngoài thành mời Dược Vương đến, vì sao vẫn chưa trở lại?
Đàn hương bên trong lư hương đã đốt hết, Ninh Tương Y đột nhiên ngáp một cái, nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn, muốn đứng dậy đi lại một chút, vừa mới đi đến gian ngoài, lại bị một người ngăn lại!
Ninh Giác …
Ninh Tương Y có một linh cảm, lập tức tỉnh táo lại!
Khoảng thời gian này, Ninh Giác cũng không tới tìm nàng, trong lòng nàng còn cảm thấy có chút may mắn, không vướng vào cái tình cảm phức tạp này, nhưng lúc này hắn không hề báo trước mà xuất hiện, khiến trong lòng Ninh Tương Y lộp bộp, thấp giọng thi lễ.
“Thái tử ca ca “
Không có trả lời, nàng ngẩng đầu, tự dưng cảm thấy con mắt Thái tử đỏ lên! Loại đỏ kia, ẩn giấu đi sự nóng bỏng thật sâu!
“Này, Thái tử ca ca?”
Ninh Giác đột nhiên cười.
Hắn mặc triều phục màu vàng sáng, cười như tia nắng ấm, tuấn tú không gì sánh được, nhưng Ninh Tương Y luôn cảm thấy nguy hiểm, thật giống như cây thuốc phiện, nhìn thì tuyệt mỹ, nhưng vẻ đẹp quỷ dị kia sẽ làm người ta kinh ngạc.
“Y Nhi…”
Hắn gọi tên của nàng, mang theo sự lưu luyến, yêu thương tận xương, “Ta rất nhớ nàng.”
Giọng nói hiền hoà của hắn khiến Ninh Tương Y tế cả da đầu, nàng mấp máy môi, xem như không nghe thấy.
“Thái tử ca ca đến thăm phụ hoàng à?, ta còn có việc, ta...!Đi trước nhé?”
Thấy Ninh Giác chỉ cười không đáp, nàng mới yên tâm hướng ra phía cửa, tiến lên một bước nhỏ liền ngẩng đầu, thấy Ninh Giác vẫn không có động tĩnh gì, nàng mới yên tâm mà nhích một bước.
Nàng cứ như vậy lề mề vòng qua người Ninh Giác mà đi, sau đó bàn chân đang bôi thuốc của nàng chuẩn bị chạy thật nhanh ra ngoài!
Nhưng liền bị ngăn lại! Tay nàng bị Ninh Giác bắt lại!
Ninh Tương Y trợn tròn mắt quay đầu, đã thấy Ninh Giác một mặt đau xót nhìn nàng.
“Y Nhi, chẳng lẽ nàng không muốn nhìn thấy ta đến như vậy? Mỗi lần thấy ta, đều muốn bỏ chạy sao?”.