Những binh lính này cũng chỉ là tạm thời bị người khác che đậy, nàng cũng không muốn lấy mạng, cho nên cũng rất khó khăn, vì nàng chỉ chọn cổ tay của đối phương để tấn công, muốn làm đối phương mất đi sức chiến đấu, nhưng vì vậy cũng khó để nàng chạy trốn.
Thực sự là… rất bực bội!
Liễu Kình đuổi theo, hô to một tiếng, “Đừng để thích khách mang Bạch Tướng Quân đi!”
Hắn ra lệnh một câu, tất cả mọi người cảm thấy Ninh Tương Y có mưu đồ làm hại Bạch Quý, mà bọn họ đều nhận được ân huệ Bạch Quý, càng ra tay ác hơn!
Ninh Tương Y không còn cách nào, đành phải xuống tay, đến lúc cần phải giết người, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay!
Chỉ một mình nàng, làm sao có thể là đối thủ của nhiều người như vậy, cho nên nàng vừa đánh vừa lui, cũng may những người kia lo lắng Bạch Quý trong tay nàng, cũng có chút kiềm tay kiềm chân.
Mắt thấy Ninh Tương Y muốn trốn, Liễu Kình rốt cuộc không để ý gì nữa, hô to nói, “ nhanh giết nàng! Bạch Tướng Quân đã bất động, rõ ràng đã bị nàng giết chết, không thể để cho nàng mang thi thể Bạch Tướng Quân đi! Vậy sẽ là sỉ nhục của Long Thành Doanh chúng ta!”
Những tiểu binh kia nghe xong, Ninh Tương Y thật sự đã giết Bạch Tướng Quân?
Bọn họ liền đỏ mắt, xung quanh Ninh Tương Y đều là địch, cũng không có thời gian giải thích, dù sao Bạch Quý chỉ hôn mê bất tỉnh!
Máy chảy xuống, nàng nhìn thấy Bạch Khải Du chạy tới! Đây rốt cuộc là đến hỗ trợ hay là gây phiền đây?
Trong lúc nguy cấp, nàng đem Bạch Quý đẩy đến người hắn, một mình chống đỡ tất cả lưỡi đao.
“Dẫn hắn đi đi! Ta theo sau!”
“Nhưng…” Bạch Khải Du ôm cha mình, có chút do dự.
“Cút..!”
Ninh Tương Y bực mình, chỉ kịp nói hắn một chữ, khiến mặt Bạch Khải Du đỏ lên, thật sự mang theo Bạch Quý rút lui, trên vai nàng không còn gánh ai, cho dù trước mặt nàng là thiên quân vạn mã, nàng cũng không sợ chút nào.
Đừng nói là chỉ yểm hộ cho hai người!”
“Lâu rồi ta không có hoạt động gân cốt.” Ninh Tương Y bẻ bẻ cổ, “Tới đi!”
“Giết nàng—!”
“Làm sao bây giờ, Vương gia, phía trước là ngõ cụt!”
Tiểu Thất một mặt lo lắng nhìn chằm chằm ở sau lưng, kỵ binh lưỡi mác truy đuổi ngay cả tiếng sấm cũng không áp được tiếng vó ngựa! Từng trận, giống như đạp trong lòng bọn họ!
Ninh Úc bình tĩnh nhìn chằm chằm ở đường đi phía trước bị ngọn núi ngăn chặn, trong đầu lập tức xuất hiện một hình tượng, mặc dù hắn chưa làm qua việc này nhưng cũng nên nếm thử, những gì hoàng tỷ dạy hắn, hắn chưa từng quên.
“Vương gia!”
Tiểu Thất lo lắng hô hào!
Một giây sau, Ninh Úc nhảy lên trước, làm một chuyện bọn họ đều không thể lý giải được.
“Ầm ầm–!
Mặt đất giống như rung lên! Ninh Giác vốn cho đó là tiếng sấm vang, thế nhưng sự rung chuyển này, không phải sấm làm ra, một nháy mắt, suy nghĩ hắn lóe lên, không thể tin được!
Thuốc nổ! Làm thuốc nổ sao!!
Hắn điên cuồng chạy về phía trước! Chết cũng không ngờ được Ninh Tương Y sẽ giao thuốc nổ cho Ninh Úc!
Còn thuộc hạ của Ninh Úc cũng bị hoảng sợ trước tiếng nổ kinh thiên động địa, một vùng đất bụi bay loạn đánh vào người bọn họ, vậy mà bọn họ cũng không hề cảm giác được đau nhức! Vẫn nhìn lại chằm chằm phía trước không rời mắt, trong lòng suy nghĩ, cái này… Chính là thứ trong truyền thuyết công chúa dùng để phá sông núi, là lợi khí sao?!
Khó trách ngay cả hoàng đế cũng muốn, có thể trong nháy mắt làm cả ngọn núi nổ tung, vật như vậy, bọn họ cũng muốn có!
Nhưng cái này vẫn chưa xong, Ninh Úc không chỉ muốn nổ tung, hắn muốn nổ xuyên qua!
Tiếng nổ lớn liên tiếp chấn động khiến lòng người bàng hoàng, Rất nhiều người sau lưng Ninh Giác cũng không hiểu cho lắm, nhưng đối với những thứ không biết, cũng có chút e ngại, liền nhẹ tay thúc ngựa có chút không muốn tiếp tục lên phía trước, nhưng cũng không thể lui lại!
Rốt cục, một tiếng nổ thật lớn cuối cùng, cả khối bức tường núi bị nổ trượt xuống lộ ra một vùng trống hình tam giác! Ninh Úc không chút do dự, nhảy lên ngựa!
“Chúng ta đi!”
Những người khác còn đang trong mơ! Bức tường lớn chặn cả con đường, nhưng Vương gia chỉ làm nhẹ mấy lần, liền móc ra cái hố lớn như vậy! Đây không phải năng lực của con người có thể làm, đây là thần lực!
Cho nên bọn họ mơ hồ chạy xuyên qua ngọn núi, sau đó đứng nhìn Ninh Úc ra tay thêm lần nữa.
Ai am hiểu về đạn pháo đều biết rằng góc độ rất quan trọng, ở đây cần rất nhiều kỹ năng vật lý, Ninh Úc không ngờ rằng những gì hắn học được trước đó lại có thể sử dụng được!
Lúc Ninh Giác đến, nhìn thấy cảnh con đường bị nổ tung, Ninh Úc một mình đứng đối diện con đường vừa mở, cơn mưa tầm tã, Ninh Giác nhìn hắn đến rách cả mí mắt!
“Vì sao!”
Hắn gầm lên như dã thú!”Vì sao...!Nàng lại bất công như thế!”
Thuốc nổ là vật Ninh Tương Y coi như tính mạng, vậy mà nàng lại giao cho Ninh Úc! Vì sao!
Ninh Úc mỉm cười, lúc này Ninh Giác mới phản ứng, điên cuồng dẫn người chạy về phía trước bắt hắn! Nhưng chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn! Bầy ngựa nhảy dựng lên, Ninh Giác được Mộc Nguyệt che chở, sau đó tất cả bọn họ trơ mắt nhìn một ngọn núi bị nổ tung rồi sụp xuống, làmlối đi kia chặn lại! Bọn họ căn bản không qua được!
“Ninh Úc… Ninh Úc!”
Lúc này trong tai còn âm thanh ù ù,.
Ninh Giác đẩy Mộc Nguyệt ra, ánh mắt và soát bốn phía!
Mảnh vụn không ngừng rơi trên người hắn, hắn cũng không cảm giác được đau nhức, hai mắt đỏ bừng đi tìm bóng dáng Ninh Úc trong mưa, nhưng hắn sao có thể tìm được?
Một bức tường núi đổ sập, ngăn lại lọc đường đi của hắn, như đem hắn và Ninh Úc cách thành hai thế giới.
Mà một giây sau, ở phía trên bức tường đổ, có một người sừng sững đứng trong mưa, Ninh Giác thấy không rõ hình dáng của hắn, nhưng vẫn biết hắn là ai?
“Ninh Giác.”
Giọng Ninh Úc đầy chế giễu truyền đến.
“Vì sao!”
Ninh Giác vừa nghe thấy giọng nói của hắn, nháy mắt lửa giận như thiêu đốt! Ngửa đầu chất vấn hắn!
“Ngươi, cuối cùng dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì!” Dựa vào cái gì Ninh Tương Y lại đem vật như tính mạng giao cho ngươi, mà không giao cho ta! Dựa vào cái gì dựa vào cái gì!
Hắn hiện tại còn nhớ rất rõ, vì bảo vệ thứ này, Y nhi phải chịu bao nhiêu đắng cay, thế nhưng nàng lại giao cho Ninh Úc!
Ninh Úc tất nhiên hiểu được ý hắn, nước mưa róc rách, tiếng hắn cười như vang bên tại, mang theo ác ý.
“Dựa vào cái gì à, bằng nàng yêu ta...”
Tất cả những người sau lưng Ninh Giác không hiểu cho lắm, nhưng bọn họ lại nhìn thấy, bởi vì một câu nói của Tề Vương kia, mà Ninh Giác hồn phách thất lạc.
“Ngươi đánh ta rất vui vẻ mà, cướp được binh quyền của ta, khiến Ngân Trang của ta bị hao tổn, thậm chí đuổi ta ra khỏi kinh thành, ngươi đắc ý không?”
Ninh Úc rất xấu xa, hắn ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, dùng từ ác độc nhất đi kích động Ninh Giác, trên tinh thần nghiền - nát hắn!
Không… Không phải như vậy!
Đánh hắn một trận, bắt hắn rời kinh, Ninh Giác hiểu rất rõ ràng, là Ninh Úc cũng muốn rời đi, cho nên tùy ý để hắn chèn ép.
Khiến Ngân Trang của Ninh Úc bị hao tổn, nhưng Ninh Úc thiêu trụi đoàn thuyền của hắn, tổn thất của hắn còn lớn hơn!
Về phần binh quyền,…!
Ninh Giác hận đến mức cả người đều run rẩy!
Khó trách Ninh Úc lại đơn giản giao ra như vậy, chỉ đem theo ba ngàn người, thì ra hắn đã có được thuốc nổ! Chỉ với ba ngàn người! Hắn có thể tạo ra một đội quân đáng sợ còn hơn mười vạn binh lính!
Hắn căn bản không hề đả kích được Ninh Úc.
- ---------------------------.