Muốn trách thì trách con khỉ kia tồn tại như không tồn tại, đến mức hiện tại lúc cần thiết nàng mới nhớ tới bọc đồ đã rơi ở Triệu Thành tại phủ Thái Thú, cũng không biết con khỉ nhỏ kia đã trốn ra chưa…
Bạch Khải Du trừng nàng một chút, đến lúc nào rồi, nàng còn có tâm tư quan tâm vật cưng của nàng?
“Làm sao bây giờ? Trông coi nghiêm ngặt như thế, chúng ta không thể lẻn vào.”
Ninh Tương Y cười, như bà cụ non vỗ vỗ vai của hắn, “Đây là lúc để người nhìn thấy thực lực chúng ta chênh lệch thế nào, cho ngươi biết vì sao ngươi chỉ có thể làm tiểu tư? Bởi vì ngươi— quá yếu!”
Nói xong, không đợi Bạch Khải Du phản ứng, Ninh Tương Y liền nhảy xuống.
Mà nàng thật sự canh chuẩn thời gian, vừa lúc hai đội lính canh đưa lưng về phía sau nháy mắt, nàng nhảy vào trong đó, mà không hề gây tiếng động! Khinh công kia, quả thực khiến người khác kinh ngạc!
Bạch Khải Du trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn bái phục, nữ nhân này, công phu tốt hơn hắn quá nhiều! Cũng không biết có phải nàng luyện võ từ trong bụng mẹ hay không, nếu không sao lợi hại như vậy?
Ninh Tương Y chui vào, nếu không phải nàng hành động nhẹ nhàng như vậy, nếu không phải đang là ban đêm, nàng lại mặc áo đen, thì đã sớm bị phát hiện, bởi vì cái doanh trại này, đêm khuya có hai ngàn người đang canh gác, không biết chuyện gì đang xảy ra!
Ninh Tương Y nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đã tới cái lều vải lớn nhất, nhưng nàng không thể nào tới gần, cái lều vải kia bị cả binh đoàn bao vây, cho dù nàng có biến thành chim bay đi qua, cũng sẽ bị bắn lên xuống đất!
Nhưng đến sớm không bằng đến đúng lúc, trong lều chủ vừa hay có người đi ra, sau đó có người lo lắng chạy lên hỏi thăm, người kia chỉ lắc đầu, nói một câu gì đó…
“Thái Y nói chỉ còn mấy ngày.”
“Làm sao nhanh như vậy?!” Người hỏi thăm một mặt đau xót, “Văn thư chỉ sợ cũng chưa tới kinh thành, công tử cũng không biết tìm ở đâu, phải làm sao mới ổn”
Người từ lều chủ đi ra thở dài một tiếng, “Đều do tên thích khách đáng chết kia, cũng không biết là người chỗ nào đến.
Ninh Tương Y đứng sau nghe được một chút, nàng thật nhanh lui trở về.
Bạch Khải Du thấy nàng trở về, hai mắt tỏa sáng!
“Như thế nào rồi?”
Ninh Tương Y lắc đầu, hỏi nói, “ lúc trước phụ hoàng thương cho Bạch Quý một đời trung thành, cho nên vị trí tướng quân này của hắn, đã đặc cách cho Bạch Quý được đích thân đề bạt người tiếp theo, phải chăng?”
Bạch Khải Du không biết nàng vì sao hỏi như vậy, nhẹ gật đầu.
“Nếu như phụ thân bỏ mạng, hắn có quyền chọn người tiếp theo làm Đại tướng trấn thủ biên cương là ai.”
Ninh Tương Y hai mắt đảo vòng, “Vậy tình huống phụ thân người hiện tại liền có chút không tốt, mặc dù ta chưa đi vào, nhưng nghe được đôi câu, phụ thân người giống như bị người khác hành thích, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, mà hiện tại cũng không tìm thấy người ở đâu, cũng đang rất ưu sầu.”
“Làm sao có thể!” Bạch Khải Du lần đầu tiên không tin, “Phụ thân võ công cái thế! Chỉ là một tên thích khách, sao có thể là đối thủ của phụ thân?”
Ninh Tương Y nghĩ xa một chút, “Thích khách có lẽ có, nhưng cũng không nhất định là người ngoài...”
Nàng nhìn Bạch Khải Du, trong mắt đột nhiên linh hoạt.
“Trước mắt chắc hẳn ngươi cũng không lo được nhiều như vậy, đã như vậy, ngươi đi xuống đi, đi gặp phụ thân ngươi một lần cuối.”
“Nói bậy!”
Phụ thân hắn sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là nữ nhân này lừa hắn! Lời nói của nhân, căn bản không thể tin!
Cho nên hắn cũng không muốn chờ, trực tiếp đi lên núi sườn núi đi xuống, rất nhanh, liền kinh động đội thị vệ tuần tra, lập tức bị vây lại.
“Kẻ nào!”
Người cầm đầu quát hỏi.
Bạch Khải Du nóng vội chuyện phục thân, vội vàng nói, “Ta là nhi tử của Bạch Quý! Phiền người đi thông báo một tiếng, ta muốn gặp phụ thân ta!”
Nhi tử của Bạch Quý?! - Không ít người đưa mắt nhìn nhau, bởi vì bọn họ rất ít khi gặp Bạch Khải Du, đều không tin.
Nhưng vẫn có người đi thông báo, Ninh Tương Y đứng xa xa nhìn, chờ mong đoạn tiếp theo của vở kịch.
Người tới không phải là Bạch Quý, khiến Bạch Khải Du trong lòng đang sầu lo càng thêm sâu, nhưng cũng may người này cũng biết hắn, là quân sư bên cạnh phụ thân.
“Lữ bá phụ!”
Lữ quân sư đi tới nhìn một chút, phát hiện quả nhiên là Bạch Khải Du, hắn cau mày,không nói gì.
“Lữ quân sư, người này nói là nhi tử của Bạch Tướng Quân, Bạch Tướng Quân có nhi tử sao? Sao lại chưa từng thấy qua?”
Cũng có người nhẹ nhàng nói, “hình như là có, nhưng nhớ kỹ là một người khôi ngô có râu quai nón, không phải một tên tiểu thư sinh…”
“Chính là… Dáng dấp không hề giống Bạch Tướng Quân, Lữ quân sư, ngươi nhưng nhìn rõ ràng, hắn có phải là giả mạo?”
Bạch Khải Du lúc này mới cảm giác không ổn, bởi vì Ninh Tương Y vậy mà cũng không cùng hắn đi ra, giờ hắn chỉ có đem hi vọng đặt ở Lữ quân sư, mặc dù từ biệt hai năm, nhưng khi trước Lữ quân sư còn ủng hộ hắn đi báo thù, không có lý nào hiện tại lại không nhớ rõ.
“Lữ bá phụ, ta là Khải Du đây!”
Thế nhưng Lữ quân sư lại lắc đầu, “Trời tối quá, mà lại hình dáng tướng mạo quá khác biệt, bây giờ thời buổi loạn lạc, trước mắt bắt giữ đi, ngày mai để phó tướng phân biệt xem.
Hắn kiểu nói này, Bạch Khải Du giận dữ, “Lữ quân sư, ta chẳng qua chỉ cạo râu ria, người liền không nhận ra rồi sao? Lúc trước ngươi là người ủng hộ ta đi báo thù!”
Lữ quân sư là một người trung niên có khuôn mặt trắng, lúc này nghe vậy nhíu mày, “Ta đã hơn hai năm không gặp công tử, ai biết ngươi có phải thích khách giả mạo hay không? Còn không mau bắt giữ!”
“Tuân lệnh!”
Không ít người vây đến bắt Bạch Khải Du, hắn vốn muốn phản kháng, nhưng những binh lính này đều là phụ thân một tay huấn luyện ra, hắn có chút không đành lòng, mà bắt giữ thì bắt giữ, ngày mai đến gặp phó tướng Liễu đại ca, tình huống sẽ rõ ràng thôi! “
Còn có một chuyện, hắn chưa hề nói, đó chính là Ninh Tương Y còn chưa xuất hiện!
Nàng hiển nhiên đã sớm biết cảnh này, còn cố ý giật dây để hắn ra bị bắt, đáng ghét, nàng hiện tại nhất định núp trong bóng tối xem trò vui! Ninh Tương Y nhíu mày có chút cười trên nỗi đau của người khác, sau đó đứng dậy trốn đi.”
Hắn nghĩ không sai, Ninh Tương Y đang nhìn màn kịch này, chẳng qua Bạch Khải Du sau khi bị áp đi, Lữ quân sư còn không yên tâm, phân phó đội tuần tra đi kiểm tra xung quanh, sợ có đồng bọn của gian tế, trong lời nói, căn bản không thừa nhận Bạch Khải Du là nhi tử của Bạch Tướng Quân.
Hôm sau trời vừa sáng, Bạch Khải Du bị một gáo nước giội tỉnh.
Hắn nhìn thấy Liễu phó tướng, ánh mắt sáng lên!”Liễu đại ca, ta là Khải Du đây!”
Nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt Liễu Kình lạnh lùng, trong nháy mắt đó, tâm trạng Bạch Khải Du không ngừng chìm xuống.
Trước khi nhìn thấy Liễu Kình, hắn còn có thể lừa gạt cha mình không sao, chỉ là bị hành thích, nhưng bây giờ, nhìn thấy Liễu Kình, tất cả chờ đợi của hắn đều biến thành vọng tưởng, thuộc hạ của phụ thân đã làm phản, phụ thân còn có thể bình yên vô sự?
“Nói đi, ngươi là ai, vì sao giả mạo nhi tử của Bạch Tướng Quân, có mục đích gì?
Bạch Khải Du cau mày nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, “Liễu Kình, ngươi giả vờ không biết ta, giả bộ rất thật, uổng phụ thân ta tín nhiệm người như cậy! Hừ, ta chính là nhi tử của Bạch Quý, không thể giả được! Có giỏi thì để ta thấy phụ thân ta!”
Liễu Kình cười lạnh một tiếng, “Bạch Tướng Quân căn bản không có nhi tử, mà người chỉ là một thích khách âm mưu làm phản mà thôi!”
- ---------------------------.