Sáng sớm hôm sau, Ninh Tương Y đi đến thăm Hoàng đế.
Buổi sáng có rất nhiều người đến thăm bệnh,mọi người đến đều nhanh chóng lui ra.Chỉ có Ninh Giác đến nói vài câu, khi nhìn thấy Hoàng đế cả buổi vẫn chưa tỉnh, mới rời đi, thế mà vừa đi không lâu, Ninh Kham liền tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Ninh Tương Y, lúc này hừ một tiếng.
“Ngươi không đi sao? Ngươi còn về làm gì.
Sao lại ở chỗ này? Chờ ta chết vì tức giận đúng không?” Khi nói lời này, giọng nói của Hoàng đế đã khàn khàn, không thèm nhìn Ninh Tương Y một cái.
Thấy Phụ hoàng đã tỉnh, Ninh Tương Y nhanh chóng đất nước cho hắn, nhưng hắn.
nhất quyết không chịu uống, Ninh Tương Y không còn cách nào khác đành để Thường Hỉ đến cho hắn uống.
Nhìn thấy Hoàng đế uống nước, mọi người cũng bớt lo lắng hơn, Ninh Tương Y không khỏi thương tâm nói: “Phụ hoàng, ngày hôm qua là do ta bốc đồng, là tại ta không tốt, chỉ vì tức giận mà nói ra lời kia, làm sao ta có thể bỏ người đi được? Làm công chúa Đại Lục thật là tốt và Phụ hoàng đối với con cũng là người tốt nhất…”
Ninh Kham nghe lời nàng nói thờ ơ, vẫn hừ lạnh một tiếng.
Ninh Tương Y giọng nói có chút thống khổ: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng ít nhất phải nói cho con biết nguyên nhân tại sao chứ? Ít nhất để con chết còn nhắm mắt…”
Ninh Kham chỉ đơn giản là nhắm mắt lại giống như đã ngủ rồi … Ninh Tương Y bóp chặt miệng, nháy mắt với Thường HỈ, ra hiệu người đi ra ngoài.
Thường Hỉ rất hiểu Ninh Tương Y, tin rằng nàng sẽ không làm hại Hoàng đế, nên đã cùng những người trong cung khác đi ra ngoài nhẹ nhàng, chỉ còn lại hai cha con Hoàng đế.
Phải một lúc lâu, Ninh Tương Y nhẹ giọng nói.
“Phụ hoàng… Người tỉnh rồi sao?”
Ninh Kham vẫn giả vờ bất động.
Ninh Tương Y cười kiên định, “Cha con mới qua một đêm làm sao có thể giận nhau được … Người là Hoàng đế, ngưòi có thể rộng lượng hơn được không?”
Ninh Kham đột nhiên mở mắt ra, nhìn nàng một cái rồi lại nhắm lại, “Ta là quá mềm lòng với ngươi!”
Đúng vậy, nếu không phải vì mềm lòng hắn đã không ngăn cản nàng, lúc này nàng đã uống phải nâu độc, chỉ còn có thể sống một tháng, hắn tiến hành lâu như vậy, giấu giếm mọi người, cuối cùng bị chính sự mềm lòng của hắn đánh bại.
Ninh Tương Y thì thào nói: “Phụ hoàng sai rồi…”
Nàng lại trừng mắt nói: “Ninh Úc mới là đáng trách, hắn đã đánh lừa ta, cho nên ta muốn chứng minh cho hắn thấy rằng phụ hoàng không hại ta, sau khi phụ hoàng bất tỉnh, ta cố ý uống một ngụm canh gà đen cho hắn xem… Bây giờ, ta không có việc gì … Ta trách hắn đa nghi!”
Ninh Kham lúc này mới không nhịn được nữa, đột nhiên mở mắt ra, “Không phải đã bị đổ hết xuống đất rồi sao? Sao lại uống nó?!”
Hắn thầm nghĩ Ninh Tương Y bị trúng độc rồi, làm sao đây? Đó lại là chất độc màu nâu nữa chứ.
Thái y! Hắn phải gọi thái y.
Không đợi Ninh Kham lên tiếng, Ninh Tương Y đột nhiên cười tủm tỉm, “Nhìn Người căng thẳng như vậy, còn nói canh kia không có vấn đề sao?”
Nàng nói như vậy, Ninh Kham hiểu ngay là nàng đang giở trò? “Ngươi!” Tiểu yêu nữ này dám lừa hắn sao?!
Ninh Tương Y vội vàng vuốt hắn một cái, thần sắc bình thản nói.
“Được rồi được rồi...!Mặc kệ nguyên nhân gì...!Cuối cùng người không có để ta uống chén kia canh, ta tha thứ cho người!” Ninh Kham nghe xong vừa tức, vừa giận, vừa mừng vừa sợ, tiểu yêu nữ này có biết lúc đó hắn đã sợ hãi như thế nào không?
Thế là hắn dứt khoát lật người không để ý tới nàng, dám dùng phương thức như vậy đến làm bộ với hắn sao? Thật là tốt!
Nhìn thấy Phụ hoàng như vậy, Ninh Tương Y mạnh dạn đi tới, ngồi ở mép giường, cưng chiều lay lay người Phụ hoàng.
“Phụ hoàng…… Người xem, ta tha cho người chuyện hạ độc, người còn chấp ta nói mấy câu tức giận sao? Thật không công bằng tí nào?”
Hai thứ này có thể lẫn lộn sao? Tại sao hắn lại phải hạ độc nữ nhi của hắn,đây có phải là nguyện ý của hắn không? Nghĩ đến đây, Ninh Kham cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng đằng này, giọng nói của Ninh Tương Y cũng có phần uất ức.
“Phụ hoàng là không thích Y Nhi … Y Nhi đã làm gì khiến phụ hoàng tức giận như vậy?”
Nàng là đang làm nũng, trái tim Ninh Kham lúc này đã mềm đi một nửa rồi, điều này thật ủy khuất, trái tim mang tên “Người Cha” của Ninh Kham lại động lòng, cuối cùng không nhịn được thở dài, kiếp trước hắn là nợ tiểu nha đầu này sao!
“Ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?” Ninh Kham xoay người, nhìn nàng hỏi từng chữ.
Ninh Tương Y đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cho dù đáp án là gì, cô cũng đã sẵn sàng đón nhận.
“Phụ hoàng nói đi, ta đang nghe đây!”
Ninh Tương Y nghiêm túc trả lời.
Ninh Kham nhìn chăm chăm vào nàng như thiêu đốt trong chốc lát, thấy nàng dường như thật sự rất muốn biết nguyên nhân của chuyện này, tuy rằng là phụ thân, nhưng hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng lần này hắn sẽ không né tránh.
Ninh Kham rốt cuộc là muốn nói cho nàng biết sự thật.
Ninh Tương Y nhanh chóng ngồi xuống, bộ dáng cung kính, Ninh Kham thở dài, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định lên tiếng.
“Ngươi và Giác Nhi là quan hệ gì?”
Ninh Tương Y bối rối, không phải là quan hệ giữa hoàng huynh và hoàng muội sao?
Ninh Kham không đi vòng vo, trực tiếp nói: “Tối hôm qua… Ta đã nhìn thấy hết.”
Đêm trước? Là cái đêm nàng say sao?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên này của nàng, nhìn vẻ mặt hiện lên hai chứ không biết gì này của nàng, vẻ mặt của Ninh Kham dịu đi một chút, nhưng nghĩ đến những gì hắn nhìn thấy đêm đó, nó lại u ám trở lại.
“Ta nhìn thấy Giác Nhi … hắn hôn ngươi, còn nói, hắn sẽ làm… nam nhân của ngươi…”
Nghiêm túc mà nói câu này với tiểu nha đầu Ninh Tương Y, là Ninh Kham cảm thấy vô cùng xấu hổ Nhưng rốt cuộc hắn cũng phải xem phản ứng của Ninh Tương Y ra sao, ai ngờ nàng lại trợn tròn mắt hỏi hắn:
“Phụ Hoàng, Người có hiểu lầm không?”
Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng, “Có thể ta nhầm, nhưng Thường Hỉ thì sao? Ngươi biết võ công của hắn cao cường như thế nào, hắn đã tận mắt chứng kiến chuyện này! Đó là lúc Ở xưởng đóng thuyền Long Đằng, chuyện trên Sông Long Đằng, Hơn nữa Diệp Khuynh Vãn cũng biết “
Ninh Tương Y bối rối, chuyện này làm sao có thể chứ? Thái tử nói rõ ràng với cô … là hắn bỏ cuộc rồi mà?
Nhưng Ninh Kham nói ra điều này, lại chứng cứ chắc chắn như vậy, tức là Thái tử không từ bỏ nàng mà … giấu giếm,chôn sâu tình cảm của hắn xuống?
Nghĩ đến hai cái ôm rất kiềm chế đó, nghĩ đến những món quà hắn tặng, và những lời nói đó, hắn … thật sự không buông tay sao?
Và Thái tử thực sự đã nói là hắn muốn trở thành nam nhân của nàng ư? Những chuyện này là sao?
Ninh Tương Y chua xót, “Phụ hoàng, thề với trời đất, chuyện này ta thật sự không biết … Nhưng mà … ta, ta còn tưởng rằng Thái tử đã từ bỏ chuyện này khi ta cự tuyệt huynh ấy!”
Ninh Kham mặt mày ủ rũ, hắn biết chuyện này không dễ dàng gì, kìm nén cùng cuồng vọng tình cảm không thể ngày một ngày hai hình thành, đã lâu như vậy rồi, đáng thương hắn làm cha, lại là người cuối cùng biết.
Ninh Tương Y thở dài, “Phụ hoàng định xử tử ta chỉ vì chuyện này sao? Ta cũng quá sai rồi, Thái tử sắp kết hôn,hắn kết hôn về sau khẳng định liên hồi tâm chuyến ý”
Dù sao hắn cũng sắp kết hôn với Diệp Khuynh Vãn, với năng lực của nàng ta, hắn nhất định sẽ thay đổi.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng, có vẻ như Hoàng đế không phải chỉ vì chuyện này mà ra tay giết nàng.
Ninh Kham không khỏi thở dài.
“Đương nhiên không chỉ như vậy …”
- ---------------------------.