Khi Thái tử trở về đã tặng Diệp Khuynh Vãn gấm Vân Lan và gấm Vân Hoa tặng cho hoàng hậu, đây là loại gấm đứng thứ ba và thứ hai của Ngọc Hành, lúc đó nàng cho rằng đây là loại gấm quá tốt, dù sao cũng là loại quý hiếm của Ngọc Hành.
Gấm này, e rằng hoàng đế Ngọc Hành trong tay không có mấy thước, chưa kể lúc đó hai nước còn chưa thông thương.
Nhưng làm sao khi đó Diệp Khuynh Vãn biết Thái tử có Vân Thiên Gấm, mà lại còn tặng cho mình Ninh Tương Y! Chuyện này … nàng làm sao có thể không ghen tị!
Nàng là thê tử có hôn ước đàng hoàng của Thái tử.Nhưng Thái tử đối với thê tử như nàng không là gì so với muội muội cùng cha khác mẹ kia.
Thái tử là cưng chiều hết mực.
Nàng không cam tâm! Rất không cam tâm!
Lúc này, mọi người đều vây quanh Ninh Tương Y hỏi han, đầy hâm mộ nàng.
Ninh Tương Y thở dài trong lòng … Những thứ đó đều là do người khác tặng, từ trang sức trong tay Cẩm Tú đại sư, còn có bảy tám loại khác nhau, hoặc là của Ninh Úc hoặc của Tiêu Uyên.
Thực lòng nàng không nghĩ là hiếm đến như vậy, tôi chỉ biết tên là của Cẩm Tú đại sư, nhưng thực tình khi nhìn mấy quý nhân ở đây xoắn xuýt như vậy thì nàng cũng biết cái tên Cẩm Tú đại sư kia lớn cỡ nào.
Tiểu muội bên cạnh Diệp Khuynh Vãn bị cướp đi tất cả hào quang thì không khỏi không phục nói:
“Ngay sau khi Khuynh Vãn lấy được đôi bông tai Tử Trân Châu tỷ tỷ là nghĩ ngay đến muốn tặng cho hoàng hậu.
Công chúa vừa đi xa trở về, chắc cũng mang quà cho hoàng hậu phải không? Sao không công chúa không lấy ra để bọn ta được mở mang tầm mắt?”
Nàng ta là đang nói kháy Ninh Tương Y bất hiếu, có đồ tốt không tặng cho Hoàng hậu, không như tỷ tỷ của nàng, tấm lòng hiếu nghĩa.
Ninh Tương Y nhìn tiểu cô nương kia một cái, nàng ta đã hết lần này đến lần khác làm phiền Ninh Tương Y.
Nàng quét đi ánh mắt sâu thẳm khiến tiểu cô nương kia cảm thấy như bị cái gì sắc nhọn cào vào, những suy nghĩ, tâm tư đó dường như đều bị Ninh Tương Y nhìn thấu.
Nhất thời á khẩu không trả lời được, lời đến khóe miệng đều không dám thốt ra.
Vì vậy, tiểu nha đầu kia hoàn toàn không phải là đối thủ có cùng đẳng cấp với Ninh Tương Y, nếu là mấy năm trước, Ninh Tương Y còn có thể có tâm tư trêu đùa, nhưng hiện tại, đối với những tiểu cô nương như thế này, nàng không muốn phí chút khí lực nào.
Thấy tiểu cô nương kia trầm mặc, Ninh Tương Y từ trong áo lấy ra một chiếc hộp gấm trên tay, nàng mở ra, hóa ra là một chiếc vòng tay bằng ngọc trắng nhìn có vẻ bình thường không có hoa văn tinh xảo bình thường không có hoa văn tinh xảo gì trên đó, nhưng ai cũng cảm thấy thứ này chắc hẳn là vô cùng quý giá, dù sao Ninh Tương Y chắc chắn toàn là thứ quý giá có một không hai trên đời.
Quả nhiên, sau khi vòng tay bạch ngọc được lấy ra, dưới ánh mặt trời, từ vòng ngọc hiện ra hình chiếu Phượng Hoàng ngậm đuôi trên mặt đất.
Đây cũng là tác phẩm của Cẩm Tú đại sư.
Tất cả mọi người đều tự hỏi, tác phẩm của Cẩm Tú đại sư không đáng tiền như vậy sao? Ninh Tương Y sao lại lấy ra khỏi người nàng ta, một lúc hai thứ liền.
Những quý nhân kia còn đang sửng sốt thì Ninh Tương đưa chiếc vòng cho hoàng hậu, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng không phải vật gì tốt, chủ yếu là cái tâm ý, mẫu hậu đừng nên ghét bỏ.”
Lúc này, có người không nhịn được cười Ninh Tương Y lấy đồ của Cẩm Tú đại sư ra, nhưng thái độ lại rất thản nhiên, chỉ là để tỏ lòng mình, còn Diệp Khuynh Vãn thì sao? Nàng ta còn như chưa thấy qua đồ tốt, mới có đồ của Đại sư Bồ Đề đã bla bla chạy đến tặng quà nịnh nọt với vẻ khoa trương.
Cái này thì đúng là Công chúa vẫn là công chúa, người thường không thể sánh với nàng, có người cho rằng mình sẽ từng bước trở thành Thái Tử Phi, nhưng trước nàng họ thật tầm thường như vậy.
Giọng điệu này, Diệp Khuynh Vãn như bị tát cho một cái tát, sắc mặt đỏ bừng.
Hoàng hậu nhìn ra ý tứ của nàng mỉm cười nói: “Chà, các ngươi đều là hiếu nhi của ta.
Quà của các ngươi, dù là vòng tay hay bông tai, ta đều yêu thích.
Ta rất cảm kích và sẽ trân trọng món quà này!”
Nói xong, hoàng hậu liền ban thưởng rất nhiều thứ, khiến những quý nhân kia vô cùng ghen tị, dần dần cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Lúc này, đột nhiên có người hô to.
“Thái tử tới —”
Khi nghe giọng nói này, tất cả mọi người đều kinh ngạc và vui mừng, bây giờ Thái tử đã yên vị, phong thái lại vô cùng ôn nhu, ngoại hình tuấn tú như ngọc, có thể nói là niềm mơ ước của tất cả các cô nương khuê các chốn kinh thành, cho dù bây giờ lấy chàng là làm phi hay thậm chí là thê thiếp.
Sau này khi Thái tử lên ngôi, dù là thê thiếp cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Huống chi, nghe nói Thái tử vì Thái Tử Phi thủ thân như ngọc, bên người còn một nữ nhân đều không có, các nàng đều có cơ hội!
“Sư tỷ Khuynh Vãn, Thái tử là tới thăm người sao? Ngày thường Thái tử không bao giờ dự yến tiệc riêng của hậu cung!” Có người vui vẻ nói bên tai Diệp Khuynh Vãn, Diệp Khuynh Vãn ngượng ngùng cúi đầu, nghe thấy Thái tử lên tiếng vấn an Hoàng hậu.
Ngay sau đó các cô nương đều nhẹ giọng chào hỏi, Ninh Giác cười nói miễn lễ nhưng ánh mắt lại bất giác rơi vào Ninh Tương Y.
Hắn bất ngờ phát hiện Ninh Tương Y xõa tóc thật đẹp, đẹp không tưởng tượng nổi! Còn chiếc váy trên người nàng chính là Vân thiên gấm hắn tặng nàng, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng nóng hơn, trực tiếp ngồi xuống cạnh Ninh Tương Y.
Ninh Giác ngồi ở đây cũng không có gì sai, dù sao Ninh Tương Y cũng ngang hàng với hắn, cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách ngồi bên cạnh Thái tử, không phải sao?
Nhưng thế này, mọi người phát hiện bọn họ ngồi cùng nhau như vậy thật đăng đối, trực tiếp coi Diệp Khuynh văn như cát bụi.
Hoàng hậu ngạc nhiên nói: “Hoàng nhi, sao ngươi lại ở đây?”
Ninh Giác nói thẳng, “Nhị thần tới đây để tìm Y Nhi.
Đội tàu có một số vấn đề cần Y Nhi giúp đỡ.”.
truyện tiên hiệp hay
Nghe nói là chuyện của công việc, hoàng hậu nhất định sẽ không ngăn cản, ngược lại là nhìn Ninh Tương Y âu yếm, “Đã vậy, Y Nhi thật phiền ngươi, Giác Nhi, ngươi cũng vậy.Y Nhi vừa cùng bọn ta vui vẻ chưa được bao lâu đã bị ngươi tới cướp đi!”
Ninh Tương Y vội vàng cười nói: “Lần sau nhất định nhi thần sẽ cùng dự tiệc với người … giờ có chuyện quan trọng, nhi thần xin phép cáo lui?” Nàng không muốn tiếp tục tham gia bữa tiệc nhàm chán này.
Hoàng hậu mỉm cười, “Vậy các ngươi nhanh đi đi.”
Sau lần nói chuyện này, Ninh Giác còn chưa từng nhìn Diệp Khuynh Vãn đến một cái liếc mắt.
Không ít người phát hiện ra điều này, nhìn Diệp Khuynh Vãn có ý không tốt, hoàng hậu chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, liền nói: “Giác Nhi, chờ đã … Người thật là vô tâm rồi, còn có người ở đây, sao lại không tới chào thê tử của người một tiếng?”
Ninh Giác chỉ liếc nhìn Diệp Khuynh Vãn, nhưng chỉ là liếc mắt một cái liền quay sang Hoàng hậu.
“Mẫu hậu, chuyện chính sự quan trọng, Nhi thần sẽ không thể chậm trễ”
Nói xong, hắn kéo Ninh Tương Y rời đi, khiến Diệp Khuynh Vãn tức giận xé nát khăn tay.
Hoàng hậu cũng nhận ra điều gì đó không ổn liền hỏi: “Khuynh Vãn, có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Khuynh Vãn nghe vậy lại lắc đầu nói, “Hoàng hậu đừng lo lắng, đại hôn sắp diễn ra, còn có thể có chuyện gì được chứ? Thái tử huynh có chuyện chính sự, Vãn Nhi không sao!.”
Nhưng hoàng hậu vẫn rất kỳ quái, bên kia Ninh Tương Y cũng hỏi: “ Thái tử ca ca, sao người lại lạnh nhạt với Diệp Khuynh Vãn như vậy? Nàng ấy không phải là thê tử mà huynh chỉ định sao?”
Nói đến đây, Ninh Giác không khỏi trừng mắt nhìn tiểu tiên nữ bên cạnh, thở dài một hơi, không trả lời.
Trong sáu tháng qua, hắn cùng Trấn Quốc Hầu cũng đã bàn bạc chuyện này, hắn cảm thấy không có chút nào tình cảm với Diệp Khuynh Vãn kia, hắn là muốn hối hôn, hắn giờ thật sự vô cùng hối hận vì cái hôn sự sắp tới này, đương nhiên hắn vì địa vị Thái tử sẽ nhận hết trách nhiệm này lên người, và hắn hứa với Trấn Quốc Hầu sẽ tìm một người chồng phù hợp cho Diệp Khuynh Vãn.
Trấn Quốc Hầu lúc đầu không đồng ý, về sau, vì lợi nhuận làm mờ mắt, hắn cũng đồng ý, nhưng sự việc này đến tai Diệp Khuynh Vãn.
Nàng sợ kế hoạch thành Thái tử phi bị đổ bể nên đã bầy kế đánh thuốc mê Thái Tử, sau đó suýt chút nữa thất thân cùng hắn nên buộc hắn chuyện này không có cách nào cự tuyệt cuộc hôn nhân này!
- ---------------------------.