“Tại sao lại thế này?” Thường Hỉ khó hiểu.
Khi Tuyết Phi chết, Ninh Kham đuổi mọi người ra ngoài còn hắn ôm Ninh Tương Y canh cửa, không biết rốt cuộc là Tuyết Phi đã nói những gì.
Ninh Kham lắc đầu, “Tuyết Liên không nói gì, nhưng là muốn ta đồng ý với nàng một chuyện đó là đuổi hết người Tuyết tộc trong Đại Lục còn chưa quy thuận đi, ta liền làm theo ý nàng.”
Hoàng đế nói vậy, Thường Hỉ cũng không hỏi nữa, bởi vì chỉ cần Tuyết Phi muốn, bệ hạ nhất định sẽ làm được.
Nghĩ đến đây hắn cảm thấy có chút hối hận, hắn thực sự cảm thấy nếu như Tuyết Quốc kia thật sự có bảo vật, người có thể tìm được nó nhất định phải là công chúa.
Ninh Kham nghĩ đến chuyện này nên cứ rơi vào trầm tư, suy nghĩ đến thất thần.
Tuyết Phi đang giấu hắn điều gì đó, anh biết rất rõ nàng ta thà chết chứ nhất định phải sinh ra Y Nhi, không phải chỉ vì tình mẫu tử, đứa con trong bụng nàng là khác biệt, ngay từ đầu dường như nàng đã biết điều này.
Chỉ là sau khi Y Nhi sinh ra, không có gì đặc biệt cho nên hắn mới chậm rãi buông lỏng cảnh giác, nếu không, hắn còn tưởng rằng là Tuyết Tộc đã động tay động chân vào con của nàng!
Sau này, Tuyết Liên chết, hắn cũng không quan tâm đến Y Nhi, đến nỗi Y Nhi ở trong Lãnh Cung bốn năm, sau đó nàng lại xuất hiện như vậy, để Ninh Kham không thể không thích nàng đồng thời, đối nàng cũng là thật sâu phòng bị.
Chẳng qua là nhìn thấu lòng người … Trên đời này ai cũng có thể sai, nhưng Y Nhi thì không, trái tim nàng ấy trong sáng và rộng lớn, không dung túng cho bất cứ sự riêng tư nào, trong mắt nàng ấy không có hận ý, và vô cùng nhân tính.
Đây cũng là lý do khiến hắn càng ngày càng thích Ninh Tương Y, nàng là một đứa trẻ rất ngoan và đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Lúc này, Thường Hỉ ở một bên hơi lơ đãng, có nên nói ra cho bệ hạ biết chuyện kia không?
Với sự quan tâm của bệ hạ đối với công chúa và Vương gia, không biết sẽ buồn đến mức nào, với dã tâm của bệ hạ, có lẽ bệ hạ sẽ làm ra chuyện cực đoan.
Nhưng nếu như hắn không nói, hãy để hai người bọn họ tiếp tục như thế này, được không?
Nghĩ đến việc Ninh Tương Y quan tâm đến bệ hạ, lần nào nàng cũng là chân thành gọi hắn “Thường Hỉ công công”, thái độ rất kính trọng.
Thường Hỉ trong lòng lúc này ngổn ngang suy nghĩ, hắn làm sao có thể nhẫn tâm làm vậy.
Hắn trung thành với bệ hạ, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng chuyện này, thật sự mà nói, sẽ không gây tổn hại gì cho Đại Dục, cũng không gây tổn hại gì cho bệ hạ, ngược lại sẽ gây náo loạn lớn nếu nó được nói ra… Vậy nên hắn tự nhủ, coi như hắn là không biết chuyện gì.
Ngày qua ngày, thư của Ninh Tương Y bay ra ngoài như tuyết rơi, không chỉ có nhờ Lâu Diệp và Ngọc Hành, Thái tử Ninh Giác cũng chung tay, đương nhiên người quan tâm nhất vẫn là Ninh Úc.
Lúc này, Ninh Úc đương nhiên là một Vương gia vô cùng giàu có và quyền lực nhất ở Tam Quốc.
Các cửa hàng dưới tên hắn được mở ở Tam quốc, những thứ trong những cửa hàng đó đều là sản phẩm độc đáo, mà những cửa hàng khác sẽ không có được.
Đây là một số đồ dùng Ninh Tương Y làm dựa trên sách khi còn nhỏ, và bây giờ Ninh Úc dựa vào nó để nhân rộng, phổ biến nó như một xu hướng.
Cho nên hắn có nhiều lợi thế như vậy, nhất định phải tận dụng thật tốt!
Nhưng Ninh Tương Y ở đây đang rất bận, Hoàng hậu muốn nàng tham dự yến tiệc của hậu cung.
Vốn dĩ Hoàng đế vừa mới khỏi bệnh trong cung cũng nên có thời gian náo nhiệt một chút, nhưng yến tiệc thì cũng không phải mất đến ba ngày đúng không?
Ninh Tương Y sai cung nhân chỉnh trang cho nàng, rồi khởi giá đến Phượng Tê Cung.
Bây giờ đã gần tháng bảy, nhưng trời không nóng lắm, Ninh Tương Y mặc một chiếc váy mỏng màu là nàng chỉ muốn túm nó lên buộc kiểu tóc đuôi ngựa.
Ở Phượng Tê Cung có một khu vườn nhỏ, nơi trồng tất cả các giống cây quý mà Ninh Giác sưu tầm từ mấy năm nay, vì vậy trong khu vườn nhỏ này thật sự là một tuyệt phẩm, có màu sắc quanh năm, hiện tại là lúc rực rỡ nhất, muôn hoa khoe sắc vô cùng độc đáo.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười duyên dáng của một nữ nhân, Ninh Tương Y chỉnh lại váy rồi dẫn người đi vào.
Nhìn thấy Ninh Tương Y đến, hoàng hậu đương nhiên vui mừng khôn xiết, nàng ta là vô cùng tin tưởng vào mối quan hệ tốt đẹp của Y Nhi và Giác Nhi, sau này khi Y Nhi sẽ ra khơi nhất định sẽ không quên Giác Nhi, như vậy thì thật là quá tốt cho Thái Tử, nghĩ vậy nên nàng ta vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Y Nhi đến bên cạnh mình.
Nhìn thấy Ninh Tương Y ở đây, rất nhiều quý nữ có mặt đều có chút rụt rè, nhưng mấy ngày trước họ đã từng nhìn thấy nàng một lần.
Ninh Tương Y lúc này cười rất tươi, cả người cũng rất giản dị và không khiêm tốn, nên bọn họ từng người một mạnh dạn tiến tới gần và vây quanh nàng.
Có người chưa nhìn thấy Ninh Tương Y bao giờ, còn muốn nhìn kỹ nàng hơn nữa, càng nhìn lại càng thấy không giống như mình nghĩ.
“Y Nhi … Người xem, bọn họ đều thích ngươi! Vì vậy ngươi nên đi ra ngoài đi dạo thường xuyên hơn, từ lúc trở về, ta còn chưa thấy người ra khỏi cổng cung!”
Ninh Tương Y mỉm cười liếc nhìn Diệu Khuynh Vãn vừa đi vào vẫn có chút né tránh, khẽ nói nhỏ.
“Mẫu hậu nói đúng, Nhi thần sau này phải ra ngoài nhiều hơn nữa.”
Hoàng hậu gật đầu vừa lòng, nghĩ đến điều gì đó liền chỉ vào Diệp Khuynh Vãn nói: “Đây là đại tẩu của ngươi, mấy ngày nữa sẽ diễn ra đại hôn, đáng ra lúc này nàng không nên đi ra ngoài, nhưng nàng là một nhi tử hiếu thuận, lúc này là quan tâm đến bản cung.
Y Nhi, ngươi cũng đã từng gặp qua nàng rồi.”
Ninh Tương Y nhìn Diệp khuynh Vãn, cười gọi “Tẩu tẩu”.
Bây giờ đối mặt với Diệp Khuynh Vãn, nàng đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, tuy rằng trong lòng có chút thù hận, nhưng cũng giống như Ninh Úc và Ninh Giác, nếu bọn họ không làm gì hại nàng thì nàng cũng không có lý do gì để nhớ tới nữa cho thêm mệt mỏi.
Diệp Khuynh Vãn nghe nàng nói, cũng nhanh chóng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn né tránh, không biết chuyện nàng ta đối với Ninh tương Y trước đây sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.
Ninh Tương Y cười thẳng thắn, không thể phủ nhận, bởi vì Diệp Khuynh Vãn hoàn toàn không phải người có học vấn cao siêu, càng không thể là đối thủ của Ninh Tương Y.
Nhưng dáng vẻ của Diệp Khuynh Vãn lại bị tiểu cô nương thân thiết bên cạnh nhìn thấy, nghĩ rằng Cố Quốc công chúa lúc trước hẳn là bắt nạt sư tỷ Khuynh Vãn của nàng, nếu không mỗi lần nói đến Ninh tương Y hẳn là tỷ tỷ sẽ không lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.
Cô nương kia nhìn Ninh Tương Y nghĩ, nàng ta cũng không có gì ghê gớm, công chúa thì sao cơ chứ?, công chúa có thể bất chấp đạo lý thích làm gì thì làm sao?
Nàng đẩy đẩy nhẹ tay Diệp Khuynh Vãn, “Sư tỷ, không phải nói có quà cho Hoàng hậu nương nương sao?”
Diệp Khuynh Vãn nghe vậy cười liếc muội muội của mình một cái, “Đúng vậy, suýt chút nữa ta đã quên, cám ơn ngươi.”
Tiểu cô nương kia nhỏ có chút e thẹn khi được khen ngợi, sau đó liếc nhìn Ninh Tương Y có chút tự đắc, cô tin rằng khi món quà của Khuynh Vãn được lấy ra, nhất định sẽ làm lu mờ hào quang của vị công chúa này!
Hoàng hậu nghe nói vậy thật sự là rất có hứng thú, nhưng vẫn là nói: “Vãn nhi, chúng ta sắp thành người một nhà, không cần phải câu nệ như vậy?”
Diệp Khuynh Vãn đỏ mặt, “Đây chỉ là chút tâm ý của Khuynh Vãn.”
Nói xong, nàng ta đưa chiếc hộp lên.
Hoàng hậu mở ra xem thì ra là một đôi bông tai bằng ngọc trai màu tím, rực rỡ và tinh xảo vô cùng.
Tử Trân Châu này rất khó để có được nó, màu tím đẹp như này lại càng hiếm thấy!
Lúc này có người nói: “A, đây là tác phẩm của Bồ Đề đại sư! Một năm ngài ấy cũng chỉ làm một món trang sức thôi.
Diệp tỷ tỷ thật là có tâm!”
Ninh Tương Y liếc mắt nhìn liền không thể phủ nhận, những người xung quanh đều đã khen ngợi nó quả không sai, tác phẩm của đại sư Bồ Đề quả là hiếm có, chẳng trách bọn họ lại thích thú như vậy.
Lúc này Diệp Khuynh Vãn mới liếc nhìn Ninh Tương Y cười nói: “Đại sư Bồ Đề có chút quan hệ với mẫu thân ta, hôm khác sẽ nhờ đại sư làm một chiếc cho công chúa.
Thật là thất lễ khi không biết công chúa sẽ ở đây hôm nay.”
Lúc này mọi người mới phát hiện Ninh tương Y tuy là công chúa, nhưng trên đầu chỉ có một chiếc mũ phục, quá đơn giản mộc mạc.
- ---------------------------.