Ninh Tương Y nghe lời nói của Ninh Kham, mới biết những người Tuyết Tộc mình gặp phải kia, chính là lúc trước vì không chịu đầu hàng mà bị trục xuất, những người đồng ý ở lại, lâu như vậy đến nay có lẽ đã sớm thành người Đại Dục.
Thấy nàng như có điều suy nghĩ, Ninh Kham sắc mặt xoắn xuýt một chút, mới nhẹ nhàng hỏi.
“Y nhi, ngươi đang oán trẫm sao? Dù sao trẫm đã hại ngươi không có mẫu tộc.”
Ninh Tương Y sững sờ, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Làm sao lại như vậy?”.
Nàng suy nghĩ tìm lời, nghiêm túc nói, “Quốc sự của quốc gia là việc tư, ta phân rất rõ ràng.
Dù sao lập trường khác biệt, bất đồng chính kiến, mà ta là người luôn dùng lý trí nhìn vấn đề, yên tâm đi phụ hoàng!”
Ninh Kham cảm thấy có chút khó tin, bởi vì Ninh Tương Y mới mười tám tuổi, không thể thấu hiểu mọi việc đến trình độ này.
Hắn cân nhắc nói, “ trẫm hại người không có mẫu tộc cũng không nói, còn hại người ở trong Lãnh Cung sáu năm, người có thật sự là không oán trẫm?”
Ninh Tương Y giống như chờ hắn, miệng lẩm bẩm nói, “Chuyện trước kia là có oán hận, có điều...!Phụ hoàng nếu kể cho ta thêm một ít về chuyện của mẫu phi, ta sẽ cân nhắc tha thứ cho người!
Nàng lời nói này, rõ ràng đã không để những chuyện này ở trong lòng, nàng vốn luôn như vậy, tấm lòng bao dung rộng lớn, lại luôn giả vờ trong bộ dạng tàn nhẫn.
Ninh Kham trong lòng cảm xúc lẫn lộn, là vừa vui mừng vừa áy náy, hắn không có tài đức gì, vậy mà có thể có một nữ ni ưu tú như vậy.
“Được, trẫm nói cho ngươi.”
Nói, hắn không còn trốn tránh những quá khứ kia, nhớ lại chuyện cũ.
….
Toàn bộ bên trong Chiêu Dương Điện hết sức yên lặng, những người trong tâm cung Hoàng đế đều tin được, bọn họ đứng một bên yên tĩnh, cũng chỉ vô ý nghe hai cha con kia nói chuyện, cảnh tượng này đúng là giống cặp cha con bình thường, vô cùng thân mật.
Bên trong cái lư hương mạ vàng bay lên rải rác khói xanh, Ninh Kham nói vừa có chút buồn ngủ.
Còn Ninh Tương Y thần thái sáng bừng.
“Phụ hoàng…Ngươi cứ như vậy đem mẫu phi bắt vào cung sao? Người cứng đầu như nàng vậy, có phải là rất không vui không?”
Ninh Kham nằm ở trên giường, híp mắt nghĩ, “Mẫu phi ngươi là quá u sầu, nhưng … Nàng cũng không có tìm cái chết.”
Nói xong, hắn nhìn Ninh Tương Y một chút, bởi vì nàng phát hiện mình đã mang thai, vì tình mẫu tử, sao có thể tuỳ tiện chết.
Ninh Tương Y mắt sáng rực lên, “Vậy phụ hoàng cuối cùng làm sao chinh phục được trái tim mẫu phi?”
Ninh Kham khóe miệng mỉm cười, tất nhiên là bằng chăm sóc từng li từng tí, độc đoán độc sủng một người, vì nàng dám phụ quyết tâm người trong thiên hạ… Chỉ là hắn cũng không ngờ, thuở thiếu niên, hắn có lúc đã điên cuồng như vậy.
Khuôn mặt trước kia sẽ chỉ xuất hiện trong mơ, lúc này lại càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn nghe được giọng điệu nàng lạnh lùng cố chấp gọi tên hắn “Tuyết Liên, nàng vẫn khỏe chứ?
“Phụ hoàng...!Phụ hoàng?”
Ninh Tương Y đang chờ hắn đáp lời, lại phát hiện hắn đã ngủ.
Thường Hỉ thấy bệ hạ ngủ ngon như vậy, nhẹ nhàng thở ra, đợi Ninh Tương Y từ trong phòng đi ra, mới nhẹ nhàng nói.
“Vẫn là công chúa có bản lĩnh, bệ hạ gần đây mất ngủ nhiều, trong mơ cũng cau mày, khó được như hôm nay ngủ yên ổn như thế.”
Ninh Tương Y nói, “Nãy phụ hoàng nói bởi vì lúc tuổi trẻ trúng độc, hiện tại thân thể cũng không tốt, chẳng lẽ không có cách giải quyết sao?”
Nói đến chuyện này, Thường Hỉ liền nhíu mày lại, bất lực nói, “Cái độc dược kia độc tính quá lớn, cho dù sau khi giải độc, cũng không tránh khỏi tai hoạ ngầm, mỗi khi thời tiết trở trời, đầu bệ hạ sẽ đau muốn nứt ra.
Lúc trước khi Tuyết Phi nương nương còn sống, nghĩ cách giải quyết bệnh cũng không thể, bởi vì nhất định phải có Tuyết Linh Chi của tuyết tộc làm thuốc dẫn mới được, nhưng Tuyết Linh Chi chỉ có trong truyền thuyết Tuyết Tộc nó được cất giấu trong một nơi quan trọng hay trong động phủ, chỉ có người Tuyết Tộc mới biết động phủ ở đâu, nhưng có lẽ đã chết lúc phá huỷ tuyết quốc, cho nên bệnh này của bệ hạ, đúng là không có thuốc nào chữa được.”
Mấy chữ Tuyết Tộc khiến Ninh Tương Y có chút nhíu mày, “Phụ hoàng thường xuyên đau đầu, vì sao ta cũng lớn lên cùng người mà không hề biết?”
Thường Hỉ nói, “bệ hạ không muốn để bất kỳ ai nào biết chuyện này, nếu không phải bệ hạ hôm nay đã nói chuyện này với người, ta cũng sẽ không nói nhiều như vậy.”
Ninh Tương Y hừ một tiếng, “Hừ, đến chết rồi vẫn sĩ diện.”
“Trời ạ tiểu cô nương à!” Thường Hi nắm phất trần giận nàng, “Cái này mà người cũng nói được sao? Đi đi, bệ hạ đã ngủ, để nô tài trông coi là được, công chúa nhanh đi nghỉ ngơi đi!”
Ninh Tương Y nói, “Cũng được, nhưng nếu phụ hoàng có bất cứ dị thường nào, người phải lập tức tới nói cho ta!”
“Vâng vâng vâng! Mau đi đi…” Thường Hỉ cung kính tiễn nàng ra Chiêu Dương Điện, Ninh Tương Y mới quay trở lại Thái Cực điện.
Gần đây bởi vì Hoàng đế sinh bệnh, Ninh Tương Y cũng không xuất cung, mà là luôn ở trong nội cung, nhưng hôm nay vừa trở về, lại phát hiện cùng nhân đều đang nơm nớp lo sợ, Ninh Tương Y nghĩ liền biết chắc chắn là Ninh Úc đến rồi.
Tên kia, thật sự là càng ngày càng không biết kiềm chế!
Ninh Tương Y cho toàn bộ cung nhận ra ngoài, nàng đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Ninh Úc đang ở gian phòng của nàng tường tận xem xét một bức họa, là bức khi còn bé vẽ bậy ra, người vẽ chính là Ninh Úc đáng yêu lạnh lùng này đây.
Thời gian vội vàng đi qua, lúc ấy nàng mới mười hai tuổi, mà bây giờ đã mười tám tuổi, thời gian sáu năm, thật nhanh.
Mà Ninh Úc cũng như vậy, từ một cái mặt lạnh như bánh bao nhỏ trắng như bột, biến thành một thiếu niên phong thần tuấn tú mặt lạnh lùng.
Vẻn vẹn nhìn từ một góc cạnh, quá tinh xảo hoàn mỹ, lại cho người ta cảm giác độc lập, mặc dù toàn thân mặc áo đen, nhưng lại không hề chút nào tầm thường?
Nghe có tiếng động, Ninh Úc có chút quay đầu, khoảnh khắc khóe mắt như mặc ngọc có chút giương lên liếc qua, Ninh Tương Y cảm giác được trái tim bé nhỏ lại không nghe lời nhảy loạn lên, lập tức nàng hung ác nói, “Cái tên này, trong hoàng cung có thể biết điều một chút hay không?”
Ninh Úc mỉm cười, đi tới phía nàng, “Ý Hoàng tỷ là, ở ngoài hoàng cung thì có thể sao?”
“Vậy cũng không được!”
Ninh Tương Y lui lại mấy bước, nghiêm nghị nói, “Còn nữa, nói chuyện thì cứ nói! Không cho phép người đứng dựa vào ta gần như vậy!”
Ninh Úc nghe vậy trừng mắt nhìn, rõ ràng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia khiến Ninh Tương Y cảm thấy khuất phục hết lần này tới lần khác.
“Ta sẽ phải rời đi, ta chỉ muốn nhìn nàng một chút, nhìn một chút rồi đi.”
Hắn nói như vậy Ninh Tương Y còn có gì để hung ác với hắn nữa sao? Dù sao cung nhân đều bị nàng cho lui, sẽ không có chuyện gì.
Thấy nàng sắc mặt ngoan ngoãn, Ninh Úc liền vội vàng tiến lên, hai tay ôm chầm eo của nàng, sau một pha quay cuồng, Ninh Tương Y phát hiện nàng đã ngồi ở trên đùi Ninh Úc, một cái tư thế ngượng ngùng.
Mặt nàng lại ửng đỏ, “Chờ một chút!”
Ninh Úc ánh mắt trong veo nhìn nàng không hề chớp mắt, giống như nàng mới là người tâm tư đen tối.
“Ngươi...!ám vệ ngươi đâu?”
Ninh Úc nhẹ nhàng cười một tiếng, “Không có ở đây, ta phải để bọn họ ra ngoài rồi.”
Ninh Tương Y lúc này mới có chút buông lỏng, sau khi buông lỏng chính là tự phỉ nhổ mình! Ninh Tương Y à Ninh Tương Y, người xong đời rồi!
Phản ứng đầu tiên của ngươi vậy mà không phải đẩy hắn ra, mà là sợ có người nhìn thấy sao?
Nàng bày ra một bộ mặt đứng đắn, “Nhìn cũng nhìn rồi, ngươi có thể đi được chưa?”
Ninh Úc có chút nhíu mày, thấy thì thấy rồi, nhưng sao khi nhìn xong lại muốn hơn thế nữa?
- ---------------------------.