Long Thành Thính Tuyết không ngờ… Nàng chuẩn bị kỹ càng lí do thoái thác mọi thứ đều vô dụng! Phẫn nộ của Hoàng đế bị Ninh Úc hai ba câu liền bị thuyết phục, thậm chí còn bởi vì nhớ lại chuyện cũ, lộ ra sắc mặt thương hại Ninh Úc!
Thế nhưng nàng phải làm sao?
Ninh Kham thở dài, “Là trẫm sai, khối ngọc bội kia...!Là trẫm ban cho ngươi!”
“Không cần phụ hoàng, ngọc bội kia công chúa đã cầm, chính là của công chúa.”
Nói xong, hắn liền trở lại chỗ ngồi, che dấu nội tâm bên trong.
Long Thành Thính Tuyết thật muốn khóc, hết lần này tới lần khác Hoàng đế nói, “ công chúa đã chọn nhầm, không tính, còn có nhiều bảo vật như vậy, công chúa không ngại chọn lại một lần nữa.”
Hắn nói lời này lúc, trong lòng mang theo áy náy, nguyên bản hắn còn có mấy phần tâm tư, hi vọng Long Thành Thính Tuyết chọn Ninh Úc, thế nhưng Ninh Úc không nguyện ý như vậy, một mực cự tuyệt ngọc bội trong tay của nàng, tăng thêm ấy náy chuyện cũ, hắn không khỏi nghĩ, Ninh Úc đã không muốn thì thôi, hắn không thể vì một người ngoài mà miễn cưỡng ép buộc con của mình!
Long Thành Thính Tuyết cảm nhận được nhục nhã quá lớn!
Tuy nhiên, sứ thần đi cùng nàng không biết suy nghĩ của nàng, cảm thấy Đại Dục Hoàng đế thật là kiệm lời, ngay cả công chúa Ô Long chỉ được phép chọn một lần, nhưng tiểu công chúa lại chọn hai lần, xem như rất nể mặt.
Nhưng Long Thành Thính Tuyết thì khác! Hoàng đế muốn đưa ngọc bội trong tay nàng cho Ninh Úc, Ninh Úc lại trực tiếp từ chối, điều này rõ ràng là nàng đang vô ý tự đập vào mặt mình, nếu nàng tiếp tục nói chỉ là muốn món của Ninh Úc sẽ bị cho là hung hăng càn quấy, nhưng trong lòng nàng muốn chọn Ninh Úc!
Nhưng bây giờ muốn nàng chọn lại, nàng làm sao đồng ý được?! Khay bên trên nhiều đồ như vậy, chỉ duy nhất món đồ thuộc về Ninh Úc đã bị Hoàng đế đập mất!
Những người khác nghe được nói được chọn lại, lại một lần nữa mong mỏi!
Không ngờ, công chúa đứng trong đại điện hai mắt khẽ đảo, ngất đi!
Ninh Kham sửng sốt, nhanh chóng gọi thái y đến! Các sứ giả của Lâu Diệp cũng chạy tới, nhất thời đại điện rối tung cả lên!
Nhìn cảnh này Ninh Tương Y không khỏi thán phục, thật sự là cao nhân, không muốn chọn liền giả vờ ngất đi, vừa có thể tránh nạn, lại có thể để Hoàng đế sinh ra áy náy với nàng… Chà, một chiêu này thật đáng khen ngợi..!
Lúc này, yến tiệc không thể tiếp tục, Ninh Úc cũng bị Hoàng đế gọi đi.
Ninh Tương Y suy nghĩ, rồi quyết định xuất cung đi tìm Tiêu Uyên, thời gian này chuyện hợp tác của Tiêu Uyên và Ninh Úc vẫn luôn thảo luận không xong, nàng kỳ thật rất nóng lòng.
Chuyện này dù sao cũng vì nàng mà ra, nàng tốt nhất nên tự đi giải quyết.
Dù sao chuyện quốc gia đại sự làm sao lại có thể lẫn lộn với việc tư?
Thế nhưng lúc nàng lui ra ngoài, chuẩn bị rời đi, Ninh Giác tới.
Hắn nhìn Ninh Tương Y, ôn nhu cười tới.
“Hoàng muội, có thể đi dạo một chút không?”
Lời mời của hắn khiến Ninh Tương Y có chút ngượng ngùng, nhưng bởi vì Ninh Giác gần đây rất bận, cũng không có biểu hiện gì khác lạ với nàng, càng khiến nàng tin rằng Ninh Giác thật sự buông xuống tình cảm, cho nên thái độ đối với hắn cũng dần dần trở lại như trước, không chút ngăn cách..
“Đương nhiên có thể!”
Nàng cười rồi cùng Ninh Giác đi đến ngự hoa viên.
Trăng đêm nay rất sáng, mờ ảo, phảng phất có chút lạnh lẽo, Ninh Giác cho tất cả tùy tùng lui xuống, cùng Ninh Tương Y đi đến một vườn mai xinh đẹp.
Hoa mai… Đều đang nở.
Dưới ánh trăng ngắm hoa, thật đúng là cảnh ý, Ninh Tương Y tiến lên ngửi ngửi, có một mùi thơm nhàn nhạt.
Một mỹ nhân ngắm hoa, nhưng không biết rằng mình cũng là cảnh đẹp, nhất là khi ngắm mỹ nhân dưới trăng, càng ngắm càng đẹp.
Ninh Giác không khỏi cười, hắn cảm thấy mình kỳ thật rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên cạnh nàng, cũng là chuyện hắn mong mỗi ngày đêm.
Yêu đến tột cùng, hắn có đôi khi hi vọng có thể quên nàng, bởi vì nhìn thấy mà không có được, chính là đau khổ nhất...!
Nhưng hắn lại không nỡ, nếu như kiên trì, đến một ngày có thể có được nàng, hắn làm sao bỏ cuộc được?
Thấy Ninh Giác yên lặng không nói lời nào, Ninh Tương Y quay đầu nhìn hắn, cười nói.
“Thái tử ca ca, ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao? Chuyện gì?”
Ninh Giác lúc này mới tập trung ý nghĩ, nghĩ đến gì đó, rồi bật cười.
“Ta muốn nói cho nàng là, thuốc nàng cho ta, có hiệu quả rồi.”
Không những hiệu quả, mà ít ngày nữa liền có thể khỏi bệnh.
Vì vậy, khi nói đến vấn đề này, tình cảm trong mắt hắn dường như muốn vỡ òa, nhưng hắn gắng kìm lại được!
Hắn rất hạnh phúc, Y nhi chính là ngôi sao may mắn của hắn! Bởi vì nhờ có nàng,hắn có được tất cả, bây giờ ngay cả vấn đề nan giải nhất, đều được nàng giải quyết! Hắn rất muốn hôn nàng, cảm ơn nàng...!
Ninh Tương Y nghe xong cũng rất vui mừng!
“Hiệu quả rồi? Ngươi chừng nào thì sẽ khoẻ lại?!”
Nàng bước tới gần, đứng ngay trước mặt hắn, cặp mặt xinh đẹp lóe sáng hơn cả ánh trăng trên trời!
“Y nhi!”
Ninh Giác cũng nhịn không được nữa ôm chặt lấy nàng!
Ninh Tương Y giật mình, hắn lại ôm càng chặt!”Cám ơn nàng, Y nhi! Ta rất vui mừng, ta quả thực không biết nên làm như thế nào cảm ơn nàng!” T
Nghĩ đến ngày xưa mẫu hậu vì giấu diếm bệnh tình của hắn, ngày đêm đau lòng, nghĩ đến vì không muốn bại lộ, đi khắp nơi tìm cách khắc chế! Hắn xưa nay không dám ăn cay, không dám ăn mặn,không dám cao hứng, không dám tức giận, không dám kích động… Người ta nhìn vào hắn, cho là hắn tính tình tốt, ai ngờ, hắn chính là muốn không tốt cũng không thể!
Như vậy còn chưa đủ, hắn luôn lo lắng sợ hãi, sợ bị người phát hiện, lúc đó hắn có thể bị tước đi chi vị Thái tử!
Nhưng bây giờ không cần, hắn có Y nhi, hắn sẽ sớm khỏe lại, không còn lo lắng gì nữa, nguyện ước duy nhất chính là nàng!
Chỉ có nàng…
Cảm giác được Ninh Giác tâm tình rất kích động, Ninh Tương Y không khỏi nhớ đến kiếp trước, khi đó, Ninh Giác vừa khôi phục sức khỏe, cũng là kiểu này, cực kì vui vẻ, một đại nam nhân ba mươi lôi kéo nàng nhảy nhót hớn hở, không hề giữ hình tượng nào.
Nhưng cái kia...!Là chuyện cũ.
Nàng vỗ vỗ lưng của hắn.
Có lẽ kiếp này, nàng sẽ không có lại tình cảm liên lụy đến hắn nữa, nhưng nhìn hắn vui vẻ như vậy, cũng coi như vô hình khoả lấp đi tiếc nuối kiếp trước của nàng.
Bởi vì kiếp trước, nàng luôn luôn hi vọng hắn sống tốt, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều cho hắn, cuối cùng nàng làm được, là bỏ lỡ.
Sau khi bị phản bội mà chết, nàng đối với hắn không phải không hận, thế nhưng được trở lại lần nữa, nàng có cơ hội chuộc tội, cần gì phải mãi không buông tha cho người khác?
Trên đời này người phụ mình cũng không gì đáng trách, chỉ cần không động đến gì trong tay nàng, ân oán kiếp trước nàng cũng không có thời gian tính toán.
Cho nên cứ như vậy đi, bọn họ có thể có kết cục tốt đẹp, miễn không cản đường nàng là được.
Ôm Ninh Tương Y, mà nàng cứ như thế an tĩnh để hắn ôm, Ninh Giác cảm thấy hạnh phúc này, so với bệnh tình khoẻ lại còn mãnh liệt hơn!
Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng đang kích thích khủng khiếp từng dây thần kinh trong hắn! Tay hắn ôm nàng thật chặt!
Yết hầu nhấp nhô…
Hắn… Có thể hôn nàng không?
- ---------------------------.