Nàng càng nghĩ càng thấy thú vị, uống hết chén này xong chén khác, có trời mới biết, lúc nàng đầu thai làm người, nàng thật sự không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm, cũng không biết tại sao lại như vậy.
Hai người này vì cái gì phải thích nàng.
Cho nên nàng vung tay lên, tất cả mọi người liền yên lặng, cuối cùng có thể cho tai nàng thanh tịnh một chút xíu.
Tất cả mọi người tưởng là nàng có lời muốn nói, nghiêng tại lắng nghe, nhưng Ninh Tương Y chỉ ngước mắt, chậm rãi nói.
“Các ngươi nói chuyện nhỏ một chút, bản cung hơi mệt.”
Vừa nói ra lời này, sắc mặt của những người có mặt đều trở nên rất khó coi, ngay cả hoàng hậu cũng không hài lòng với cách cư xử của Ninh Tương Y ra mặt, nhưng nàng ta có thể làm gì được, nhi tử nàng ta cũng đã nói qua nhiều lần, nếu như nhi tử biết nghe lời, nàng ta sao phải làm đến mức như thế?
Nhưng là người là do Hoàng hậu mời tới, nàng hiện tại không thể nói Ninh Tương Y mệt mỏi thì đi về nghỉ như vậy, rất khó xử.
Mà lúc này, một phu nhân có tầm nhìn nói, “Đúng thế, công chúa tuổi còn nhỏ, chắc chắn là không thích nghe những phu nhân như chúng ta nói việc nhà, không bằng biểu diễn tài nghệ đi, các vị tiểu thư ở đây cũng đều có tài hoa, nên thể hiện để nương nương chúng ta nhìn xem, về sau, còn trông cậy nương nương chọn cho một lang quân như ý!”
Hoàng hậu vô thức nhìn Ninh Tương Y một chút, đã thấy nàng không có phản ứng gì, lúc này mới gật đầu cười nói.
“Cung Khả kia thật biết nhìn! Cũng không biết các vị quý nữ ở nhà, đều tập thứ gì?”
Nàng hỏi như vậy, các giọng nói phụ hoạ không ít.
Vốn là đệ nhất cung hoàng hậu, vì vậy, hiện tại Liễu Hiền Phi và các hậu phi đều muốn né để tránh tai hoạ, người làm cho hoàng hậu bị động như thế, cũng chỉ có Ninh Tương Y, cái này khiến hoàng hậu mấy năm qua có chút buồn bực, chỉ là nàng nắm được Ninh Tương Y cũng không thể làm gì, nàng căn bản không có bất kỳ thứ gì nào có thể giữ được Ninh Tương Y.
Người bước ra đầu tiên là chi nữ của Tần gia, Tần Khả Nhi, nàng ta mười tám tuổi, đáng lẽ phải kết hôn từ lâu, nhưng nàng ta quá ưu tú và kén chọn, cho nên cuộc hôn nhân này đã bị trì hoãn cho đến nay, vì vậy ở đây, ngoại trừ Diệp Khuynh Vãn, nàng ta là nữ tử lớn tuổi nhất.
Nàng hướng đến hoàng hậu thi lễ một cái, lại hướng đến Ninh Tương Y thi lễ một cái.
“Xin đừng chê tránh thần nữ kém cỏi, xin nương nương cho tiểu nữ mượn đàn tranh dùng mot lat.”
Hoàng hậu cười khoát tay, gọi cung nhân nói, “ đi, đem đàn đuôi phượng kia của bản cung mang tới.”
“Vâng.”
Cung nhân động tác rất nhanh, Ninh Tương Y ở một bên lạnh lùng, nhìn sau khi Tần Khả Nhi thử đàn, bắt đầu đàn tấu.
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, trong ngày đông thế này dường như có chút cô đơn, có lẽ cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này, Ninh Tương Y chợt nghĩ, nếu Ninh Úc thật lòng muốn cưới một người vợ, Tần Khả Nhi là lựa chọn tốt nhất, ít nhất nàng ta không thế lực cường đại, so với vị tiểu công chúa tâm tình thâm sâu kia thì tốt hơn nhiều.
Nàng vừa nghĩ, vừa uống rượu, mơ hồ uống một hồi hình như nàng đã quá chén không hay.
Một tiết mục kết thúc, một tiết mục khác bắt đầu, Không có nhiều người có mặt ở đây, vì vậy những quý nữ này mạnh dạn và thể hiện khía cạnh đẹp nhất của mình.
Hoàng hậu thỉnh thoảng nhận xét vài câu, và bầu không khí dần trở nên sôi động.
Lúc này, Quý nữ biểu diễn Tiếu xong đạt được vô số nhất trí tán thưởng, hoàng hậu cũng khen ngợi mấy câu, ban thưởng rất nhiều, tuy rằng nhận được khen ngợi nhưng cũng không xuống ngay mà hướng đến Ninh Tương Y cúi đầu nói,
“Thần nữ chỉ là tài mọn, khó mà đạt được thanh nhã, thật nếu nói, công chúa mới là nữ tử hình mẫu điển hình của chúng ta! Cũng không biết hôm nay chúng ta có vinh hạnh, được học thưởng thức tài hoa của công chúa không?”
Nàng ta khiến hoàng hậu thần sắc cứng đờ, ngay cả mẫu thân của nàng ta cũng là thoáng chốc đổi sắc mặt.
“Tiểu nhi, không được lộn xộn!”
Sau đó nàng ta vội vàng đứng lên hướng đến Ninh Tương Y nhận lỗi.
“Công chúa xin thứ tội, tiểu nữ của thần không hiểu chuyện, mong công chúa thứ lỗi...”
Ninh Tương Y bỗng chốc bị gọi tên, ánh mắt nhìn vào cô nương đang đứng.
Nàng còn chưa mở miệng, lúc này, Diệp Khuynh Vãn đột nhiên cười xen vào nói, “ cũng trách không được Hứa muội muội hiếu kì, chúng ta và những tỷ muội này tự mình đều luôn nhắc nhở rằng, công chúa là tấm gương của các quý nữ nên học tập, cũng không biết công chúa biết những tài nghệ gì, chỉ cần công chúa thể hiện ra, nhất định có thể vang dội toàn thành, trên dưới tranh nhau bắt chước!”
Lời nhận xét của nàng ta có vẻ khen ngợi, nhưng ai cũng biết xuất thân của Ninh Tương Y, ngoài việc không biết học võ công từ đâu, trong mắt nhiều người, có lẽ nàng có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, nhưng mà rất có thể là nàng không biết làm gì.
Mà nàng lập nên những nền công nghiệp kia, trong mắt những nữ nhân chỉ lo chuyện gia đình này tất nhiên chẳng thấy được gì, cho rằng là mấy tên nam tử thấy chuyện mới mẻ nên khen ngợi làm quá.
Phu nhân Trần Quốc Hầu thật muốn thở dài, bà thật sự không hiểu tại sao con gái mình sao lại phải mạnh miệng thế này, chẳng lẽ còn muốn thấy Ninh Tương Y bị mất mặt hay sao?
Nhưng Diệp Khuynh Vãn lại tự tin ra mặt, nàng ta sẽ sớm là Thái Tử Phi! Tại sao lại phải chịu cúi đầu trước Ninh Tương Y, nàng ta không tin, hoàng hậu sẽ không giúp mình!
Ninh Tương Y cười, không trả lời nàng, trực tiếp hỏi lại.
“Nghe nói Diệp tiểu thư dáng múa nhẹ nhàng, không biết bản cung phải chăng phải hạnh gặp một lần?”
Ninh Tương Y để Diệp Khuynh Vãn sắc mặt cứng đơ, “Thần nữ nói chính là…”
” Ninh Tương Y độc đoán ngắt lời nàng ta, hơi nhướng mày, lúc này mới ngồi trên giường, một tay chống cằm, chậm rãi hỏi.
.
truyện ngôn tình
“Ngươi là không muốn biểu diễn cho bản cung nhìn, hay là không muốn biểu diễn cho Hoàng hậu nhìn?”
Diệp Khuynh Vãn liền vội vàng đứng lên hướng đến hoàng hậu quỳ xuống, “Thần nữ vạn vạn lần không có có ý nghĩ này!”
Mà hoàng hậu cười lạnh, bỏ qua.
Rõ ràng Ninh Tương Y cũng không phải là người giỏi nói chuyện, Diệp Khuynh Vãn lại vì khí phách tự cao mà tự mình nằm vào họng súng, nàng đã không còn gì để nói, nhưng cũng vì Diệp Khuynh Vãn muốn làm mất mặt mũi của Ninh Tương Y.
“Vậy Khuynh Vãn đã có tâm như thế, vậy thì tới đi, tất cả đều là bản cung có phúc được thấy.”
Diệp Khuynh Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, rõ ràng là đang muốn làm xấu mặt Ninh Tương Y nhưng màng không ngờ Hoàng hậu lại không thèm nhìn mình một chút nào! Nàng ta có tầm nhìn hạn chế, còn không hiểu Hoàng đế phong bảy chữ phong hào đại khái có tư cách gì, hay nói đúng hơn là Ninh Tương Y tự tôn mình quá cao!
Cái này múa, nàng không thể không múa, thể nhưng nếu múa không tốt tức là có tiếng nhưng không có tài cán gì, múa tốt, thì giống như mua vui cho các thương vị giả ở đây, trong nội tâm nàng ta không khỏi thêm căm hận, chẳng lẽ nàng ta sắp thành Thái Tử Phi cũng không sánh nỗi Ninh Tương Y?
Tiếng nhạc vang lên, cho dù là không tình nguyện, nàng cũng phải khiêu vũ, lúc này, tất cả phu nhân ở đây đều yên lặng trở lại, sợ động chạm đến Ninh Tương Y, thái độ hoàng hậu.
khiến bọn họ cảm thấy không ổn.
Thân phận của Ninh Tương Y, người thân cũng cao hơn một bậc, nhưng nàng là nhân vật có thể đánh bại Thái Tử Phi!
Đúng lúc này, có người đến thì thầm bên tai Hoàng hậu vài câu, Hoàng hậu từ sắc mặt u ám, hai mắt bỗng sáng ngời! đứng lên!
Hoàng hậu liền đứng dậy, liền có một tiếng cười của nam tử xa xa truyền đến.
“Mẫu hậu, người có cảm thấy ngạc nhiên không?”
“Giác nhi!”
Ninh Giác đã sớm trở về, hơn nữa còn bí mật chạy đến đây, cho Hoàng hậu một niềm vui vô cùng to lớn!
Lúc này Ninh Tương Y cũng hơi thất thần, nhìn về phía trước cửa.
Quả nhiên là hắn…
Ninh Giác, bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, hắn bỏ đi năm đó để thay đổi bản thân, bây giờ hắn đã công thành danh toại, địa vị vững chắc, đồng thời khí chất cương nghị, dung nhan càng ngày càng tuần tú!
Liền tựa như mỹ ngọc rạng ngời, để người người thán phục!
- ---------------------------.