Ngày bình thường, hắn luôn một bộ dáng lạnh lùng, hờ hững.
Nhưng điều mà đám người này không ngờ tới chính là, một khi chạm đến vảy ngược* của hắn, hắn lại trở nên đáng sợ như vậy.
(vảy ngược: vảy ngược của rồng là một mảnh vảy hình trăng khuyết màu trắng trước cổ rồng, vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận.
Người xưa dùng rồng ẩn dụ cho các bậc quân vương).
Những năm gần đây, bá quan đã quá quen với bộ dáng lạnh lùng của hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy có Ninh Úc tỏa ra sát khí tứ phương nhi này! Đôi mắt đen láy kia như hố đen, đem linh hồn của tất cả mọi người hút vào, sau đó hung hăng xoắn nát!
Ninh Kham cũng không ngờ, Ninh Úc lại dâng cho hắn một thứ như này!
Chứng cứ phạm tội, tất cả đều là chứng cứ phạm tội, nếu không phải là tang chứng vật chứng trong lúc nhất thời gấp gáp không thể mang tới thì Ninh Kham tin, Ninh Úc nhất định sẽ đem hết đến trước mặt ông.
Một chồng văn hàm này, chỉ sợ tất cả chuyện xấu của Tả tướng cùng phe phái Tả tướng đều được ghi chép đầy đủ ở bên trong.
Ninh Úc thấy Ninh Kham vẫn còn đang chấn kinh, hắn cười, một gối quỳ xuống!
“Phụ hoàng, nhân ngày hoàng đạo, Nhi thần muốn ở trước mặt bàn dân thiên hạ, dọn sạch triều đình, thanh minh thiên địa, xin phụ hoàng phê chuẩn!”
Ninh Kham hai mắt phức tạp nhìn hắn, nửa ngày mới buông sổ gấp trong tay xuống, thấp giọng nói.
“Chuẩn!”
Ninh Úc cười một tiếng, lúc này mới đứng dậy, hai mắt, lạnh lùng quát về phía bên dưới Vấn Thiên Đài.
Đám người phía dưới, không nhịn được mà run lên, sợ người Ninh Úc nhìn là mình.
“Đầu tiên, bản vương muốn cáo Tòng tứ phẩm Thái trung đại phu! Ngày 7 tháng 6 mà hạ, Thái trung đại phu Từ đại nhân thừa dịp rời kinh giải quyết công vụ, ở huyện Lũng trấn Sơn Thủy trắng trợn cướp đoạt dân nữ, sau đó nữ tử không chịu nổi nhục, đã tử sát trước cổng nha môn huyện.
Từ đại nhân đã phải bỏ ra một số tiền lớn, mới che đậy được tội ác của mình, ung dung ngoài vòng pháp luật đến nay!”
“Ta không có!” Người kia bị nhắc tên, lúc đầu còn sửng sốt một chút, về sâu vội vàng vô thức phản bác lại!
Đây đã là chuyện của nhiều năm về trước, người nhà nữ tử kia hắn cũng đã giải quyết rồi, Ninh Úc làm thế nào mà tra ra được?
Cho nên hắn khẳng định Ninh Úc chỉ là biết một ít tin đồn, vội vàng hướng về phía Ninh Kham bước lên mấy bước quỳ xuống!
“Bệ hạ, thần bị oan, căn bản không hề có chuyện này!”
Ninh Kham vẫn không nói gì, Ninh Úc liền cười, “Có chuyện này hay không, đi Chiêu ngục mà nói! Ngươi mặc dù đã giải quyết phụ mẫu của nữ tử kia, thế nhưng nàng ta còn có một muội muội quan hệ rất tốt, có thể đứng ra làm chứng.”
Dứt lời, hắn cũng không thèm nhìn vẻ mặt do dự của Ninh Kham, dứt khoát nói.
“Lôi xuống! Nhốt vào Chiêu ngục!”
Chiêu ngục!
Đây chính là nơi mà một khi đã vào khẳng định chỉ có một con đường chết! Thái trung đại phu bị người kéo xuống, kinh hoảng hô lên.
“Không có! Thần bị oan! Lục đại nhân cứu ta!
Lục đại nhân bị gọi tên da đầu tê dại, quỳ ở chỗ đó im thít không dám nói một lời nào, trong lòng lại âm thầm mang tên Từ đại nhân chửi mắng trăm ngàn lần!
Không ngờ, ánh mắt của Ninh Úc, quả nhiên liền rơi trên người hắn.
“Tòng tam phẩm Quan Lộc đại phu Lục đại nhân..”
Ánh mắt Ninh Úc lạnh lẽo như băng, từng từ từng chữ rạch ròi nói ra như đã thuộc lòng từ lâu.
“Ngày 12 tháng chín mùa thu, con ngươi vì muốn ép giá chiếm đoạt ngàn mẫu ruộng tốt, đánh chết trang chủ ruộng đất trên cao nguyên Lý mỗ cùng con trai của ông ta, hại người khác nhà tan cửa nát, khiến họ phải tha hương, người cho rằng chuyện này sẽ không ai biết sao?”
Mồ hôi lạnh trên trán Lục đại nhân lấm tấm rơi xuống, trong lòng biết Ninh Úc chắn chắn đã nắm chắc chứng cứ trong tay nên mới dám hùng hồn đứng ở đây, không thấy hoàng đế đối với lời cáo tội của hắn không nói gì hay sao?
Lòng hắn ta lộp bộp rơi một tiếng, vùng vẫy giãy chết giải thích, “Vương gia minh giám! Con trai ta… Con trai ta là vô ý phạm sai lầm! Ta cũng đã đền bù cho bọn hắn rồi.”
“Ồ?” Ninh Úc tựa như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm, cao hứng đúng sát mép Thiền đài, cười cười nhìn hắn ta.
“Đánh chết người cha là sai lầm vô ý, đánh chết cả đứa con trai độc tôn cũng là sai lầm vô ý hay sao? Đền bù mà người nói, là làm cho người ta ở chốn kinh thành không chỗ dung thân phải tha hương sao? Lục đại nhân, đến Chiêu ngục, ngài có thể từ từ cùng tổ phụ Lý mỗ giải thích!”
Lần này, ánh mắt Ninh Kham cũng trầm xuống.
Mấy người này ông cũng không phải thật sự muốn giết hết toàn bộ, nhưng bọn hắn cứ ra vẻ đạo mạo, làm sai chuyện còn dám đứngđây khoác loác mà không biết xấu hổ nói Y nhi bất minh, vì thế cũng nên nên đi Chiêu ngục nếm trải chút đau khổ!
Cho nên ông trực tiếp vung tay, lập tức liền có người đem Lục đại nhân áp giải đi! Một màn này của Ninh Úc, khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sợ hãi.
Hơn một năm nay, kỳ thật Ninh Úc cực kì ít ra mặt, bởi vì hắn bận bịu công việc Ngân trang, Chiêu ngục nên bọn hắn tạm thời mới buông lỏng.
Nhưng bây giờ, bọn hắn lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng phía trên đỉnh đầu, lưỡi dao tên là Ninh Úc không hề biến mất, hắn chỉ là không thèm để ý đến bọn hắn mà thôi, mà bây giờ, bọn hắn lại chạm đến vảy ngược của Ninh Úc, thì lưỡi dao này sẽ trở nên cực kỳ sắc bén! Cứ vào là đổ máu mà chết!
Lão bách tính thấy cảnh này liên tục reo hò hoan hô.
Lúc trước vẫn còn nhiều đại thần muốn kết tội Ninh Tương Y như vậy, còn nói là trên trời giáng xuống dị tượng là do Ninh Tương Y, mà lão bách tính thấp cổ bé họng, căn bản không thể chen lời!
Nhưng bây giờ, nhìn mấy tên quan vừa rồi bộ dáng vẫn còn oai phong lẫm liệt bị từng người bị lôi đi, trong lòng bọn họ cảm thấy hả giận!Thái độ đối với Ninh Úc không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn cảm thấy hắn mới thật sự là chí công vô tư, thủ đoạn mặc dù có chút cường bạo, nhưng chỉ cần có tác dụng là được!
Ninh Úc lặng lẽ chớp mắt một cái, rất nhiều người đều ở trong lòng mong Ninh Úc thu tay lại, hi vọng hắn chỉ là bất mãn với việc bọn hắn nhắm vào Ninh Tương Y mà giết gà dọa khỉ thôi! Bây giờ bọn hắn đã biết sai rồi! Hôm nay chính ngay tại giờ khắc này, bọn hắn cam đoan, một chữ cũng không dám nói nữa! Ninh Tương Y muốn làm công chúa gì thì cứ làm Công chúa đó! Bọn hắn hứa nửa lời dị nghị cũng không có!
Thế nhưng Ninh Úc rất hiếm khi nổi giận, mà đã nổi giận, thì làm sao có thể dễ dàng lắng xuống được?
Giết gà dọa khỉ? Chỉ có hoàng tỷ mềm lòng của hắn mới làm chuyện như vậy thôi.
Hắn từ nhỏ đã nhớ kỹ hoàng tỷ vô ý nói với hắn một câu, không ra tay thì im lặng, còn một khi đã ra tay, thì phải nhổ cỏ tận gốc!
Cho nên đôi mắt đen như mực lao lạnh lùng rơi xuống một người nữa!
“Chính tam phẩm Trung Thư Lệnh Lưu đại nhân…”
Ông lão nhìn thập phần thanh liêm dường như không ngờ sẽ bị Ninh Úc gọi tên, dù sao ông ta trong mắt mọi người, là người thanh liêm có tiếng, tham ô hối lộ, áp bức bách tính, ông ta đều chưa từng làm!
Cho nên ông ta tự nhận không thẹn Với lòng hướng Ninh Úc thi lễ một cái.
“Có thần.”
Ninh Úc mỉm cười nhìn hắn, thế nhưng tia sắc lạnh yếu ớt trong mắt hắn lại khiến người ta không rét mà run.
“Bản vương nhớ người xuất thân cơ hàn đúng không? Tiền năm đó vào a kinh đi thi từ đâu mà có, không biết ngươi còn nhớ rõ không?”
Lời hắn nói khiến khuôn mặt già nua của Lưu đại nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ rằng chuyện này mà Ninh Úc cũng điều tra ra được.
Trong lúc nhất thời, ông ta hoảng loạn, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, nhưng lòng vẫn ôm theo một tia hy vọng, thấp giọng nói, “Vương… vương gia có chuyện gì xin cứ nói thẳng!”
Ninh Úc nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi nói.
“Ngươi xuất thân là một tú tài ở huyện Minh trấn Hương, phụ mẫu mất sớm, thuở nhỏ bần hàn, thu nhập trong gia đình đều là do một tay con dâu nuôi từ bé Triệu thị được phụ mẫu người lúc còn sống cưới bên cho người gánh vác, về sau người học hành giỏi giang, muốn vào kinh dự thi, nhưng trong nhà không có tiền, cuối cùng, là thê tử ngươi, Triệu thị mai danh ẩn tích bán mình vào thành lâu, mới có tiền cho người lên kinh dự thi, chuyện này, người còn nhớ không?”
- ---------------------------.