“A”
Thái Hậu mãi mới phản ứng được, hét lên một tiếng muốn lao tới!
Ở Đại Dục, chỉ Có phạm nhân mới hoả táng, ngụ ý muốn hắn xương cốt không còn, nghiền nát thành tro! Cho nên thấy một màn này, thái hậu hai mắt đỏ ngầu, muốn trực tiếp xông lên lột da Ninh Tương Y!
Ninh Tương Y ngẩng đầu dốc ngược bình rượu, vài giọt rượu cuối cùng Còn sót lại trong túi toàn bộ đều rơi vào miệng nàng.
Nhìn toàn bộ cung nhân có mặt ở bên đây ai nấy đều kinh hoàng, còn có Thái hậu đang phát điên, Ninh Tương Y nhếch môi.”
Giờ khắc này, ánh lửa phản chiếu nụ cười của nàng.
Nụ cười ấy không giống trước kia gió thoảng mây bay, mà ngược lại có vài phần phong thái Diêm Vương chết chóc ở kiếp trước!
Ở kiếp trước, quả thật chưa có một ai dám áp bức nàng như này.
Những người ở trước mặt cản đường nàng đều phải chết! Nàng tự tay châm lửa thiêu đốt hố thi thể chứa hàng vạn xác chết, lửa khi ấy nung đỏ cả bầu trời! Ngay cả quốc vương Lâu Diệp mạnh mẽ cơ trí cũng bị một mồi lửa của nàng thiêu đốt.
Chưa có thi thể nào mà nàng không dám đốt cả!
“Ngươi không phải muốn ta đưa tang cho nàng ta sao? Đây chính là phương thức ta đưa tang.”
Giọng nàng khinh thường, nhàn nhạt mỉm cười.
Lúc liếc nhìn qua đám người, trên người nàng toả ra một loại sát khí cùng ngạo khí, khiến tất cả mọi người ở đây đều run sợ.
Cơ hồ tất cả các cung nhân đều vô thức quỳ xuống, phủ phục dưới chân nàng.
Ngay cả thái hậu đang tức đến mất lý trí cũng bị một câu nói của nàng dọa cho ngây người, hồi lâu nên vẫn chẳng thốt ra lời.
Giết một người là có tội, giết một vạn người thì là anh hùng! Thế còn giết mười vạn người thì là gì?
Trên người nàng từng nhuốm đầy sát nghiệp, quanh người đều là oán quỷ khóc gào, dưới chân, là ngọn lửa địa ngục hừng hực!
Đã từng độc đoán giết sạch người trong thiên hạ, san bằng bốn nước, mở đường máu mà lên đến đỉnh cao vinh quang! Phụ nữ và trẻ em vô tri ở đây, làm sao có thể chịu được khí thế này.
Thái hậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bà ta chống đỡ thân thể, hai chân run run, như muốn quỳ xuống!
Bà ta cũng không thể chịu được khí thế dọa người trên thân Ninh Tương Y, mà ánh mắt kia, tựa như muốn giết bà ta!
Cho nên bà ta hoảng loạn đá vào chân một cung nhân bên cạnh, giọng nói run rẩy, “Còn…Còn ngây ra đó làm gì! Mau đi gọi Hoàng thượng! Ninh Tương Y, Ninh Tương Y muốn giết người!”
Trên đại điện, bởi vì một câu nói của Ninh Kham mà khiến tất cả các đại thần tranh luận không ngớt,
Chuyện một công chúa có nam sủng vốn là chuyện khiến tất cả mọi người khinh thường! Nếu như Ninh Kham thật sự cho phép Ninh Tương Y có nam sủng, thì người trong thiên hạ sẽ nghĩ như nào chứ? Liệu sẽ chỉ cảm thấy hoàng đế cưng chiều công chúa đến mức hồ đồ không?
Nhưng Ninh Kham tâm ý đã quyết! Ninh Tương Y chắc chắn phải có con của mình, nàng thông minh như thế, Con của nàng chắc chắn cũng sẽ không kém cỏi! Về phần nam sủng, Ninh Kham tin, với tính cách của Ninh Tương Y, nàng tuyệt đối sẽ không trầm mê nam sắc, bởi vì trong mắt nàng không có dục vọng, thậm chí nhiều khi, ông cảm thấy nàng vô dục vô cầu.
.
Truyện Quân Sự
Cho nên ông ngăn lại tất cả các ý kiến, quyết định, Ninh Tương Y là người đầu tiên trong lịch sử Đại Dục, e là cũng là công chúa duy nhất trong lịch sử đất nước có thể quang minh chính đại được phép có nam sủng!
Đang lúc ông đang và suy nghĩ này mà đắc ý dạt dào, thì có người hấp tập chạy vào bẩm báo, ở bên tai Thường Hỉ nói nhỏ nguyên do, Thường Hỉ giật mình, vội vàng hướng Hoàng đế nói, “Bệ hạ, không hay rồi, công chúa muốn giết Thái hậu nương nương!”
Lần này, ngay cả hoàng đế cũng bị dọa sợ!
Lúc hoàng đế vội vã chạy đến hậu vệ cung, đã thấy cảnh tượng trước mặt thập phần bình tĩnh, Ninh Tương Y đại khai sát giới trong dự liệu cũng không hề có!
Ông nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng ông thực tế có chút không rõ, tại sao mẫu hậu lại cho người truyền lời như vậy.
Ông không ngờ tới chính là, một khắc trước, ánh mắt Ninh Tương Y quét qua người thái hậu, lúc ấy, Thái hậu thật sự cảm nhận được như có lưỡi dao xẹt qua mặt, bà ta thật sự cảm giác như sắp chết đến nơi.
Mà bây giờ, cảnh tượng trước mắt quả thực có vài phần quái dị.
Ninh Tương Y ngồi trước của Thái Cực điện, mà trước mặt nàng, cũng không rõ là cái gì đang bị thiêu đốt hừng hực, ánh lửa chiếu đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, ánh mắt lại có vài phần mơ màng.
Mà Thái hậu ngồi trên loan giá phía xa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Ninh Tương Y có vài phần khiếp đảm!
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lửa lớn như vậy, sao không có ai đến dập? Mà trong không khí, tại sao lại có mùi thịt khét, là ở đâu bay đến vậy?
E rằng hoàng đế Có chết cũng không thể ngờ tới, Ninh Tương Y có thể thiêu đốt thi thể một quận chúa ngay trước của cung điện của mình!
Điều ông không ngờ tới còn nhiều lắm.
Lúc thái hậu cho người đi tìm hoàng đế, trong lòng bà ta tràn đầy nộ khí, giống như yết hầu bị bóp chặt, không làm cách nào mà thoát ra được.
Mà bà ta đến cùng vẫn là Thái hậu, không thể làm gì được Ninh Tương Y, chẳng lẽ cũng không thể cứu được thi thể của Long Hàm Yến sao?
Cho nên bà ta sợ hãi nhìn Ninh Tương Y, lại ra lệnh cho đám người, đang quỳ trên đất đi dập lửa, đem thi thể của Long Hàm Yến lấy ra, ai ngờ, bà ta đá cung nhân mấy lần, lại chẳng có bất cứ người nào dám động đậy!
Bọn họ dám động đậy sao? Đống lửa ngay trước mặt Ninh Tương Y, bọn họ dám đi qua, không chừng công chúa lại ném bọn họ vào thiêu sống cùng cũng nên!
Mà Ninh Tương Y thấy lửa cháy không đủ, nhàn nhạt phân phó, “Đi tìm thêm chút củi lửa đến đây.”
Lúc nàng nói câu này, đám cung nhận biết rõ là không nên làm vậy, nhưng vẫn cuống quýt ôm củi lửa đến.
Sau đó Ninh Tương Y lệnh cho bọn họ đem tất cả ném vào!
Muốn thiêu, thì phải làm làm cho sạch sẽ một chút, sau khi chết thì linh hồn mới càng thanh thản nhẹ nhàng.
Hành động của Ninh Tương Y cơ hồ muốn Thái hậu tức ngất xỉu tại chỗ!
Mà Thái hậu quả thực tức đến ngất xỉu, được cung nhân đỡ lên loan giá ấn huyệt nhân trung! Mãi hết nửa ngày mới tỉnh lại, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Mà Ninh Tương Y thấy lửa cháy mỗi lúc một lớn, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mặt, niệm hết bản “Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh”, không sót một chữ nào.
Một khắc này, vẻ mặt nàng trang tế nghiêm, dường như người đang bị hỏa thiêu không phải là kẻ thù của nàng, mà là bạn tốt, là tri kỷ, vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng nói tỉnh táo, giống như có thể tịnh hóa linh hồn, khiến nhóm cung nhân dân dân quên đi sợ hãi, quên mất hỏa thiêu thị thể là điều tối kỵ cũng quên luôn cả việc đây là đang ở trong hoàng cung.
Theo từng chữ kinh văn đọc lên, lệ khí trùng điệp trên người Ninh Tương Y cũng dần dần tiêu tan, nàng có chút bi thương nhìn ngọn lửa trước mặt, ánh mắt trong veo.
Nàng không tin trời đất thần Phật, ngay cả khi sống lại, cũng vẫn không tin.
Nàng cho rằng xuyên không cũng được, sống lại cũng tốt, đó là sự giao thoa cùng hỗn loạn của thời gian và không gian đất trời, chứ không phải do thần linh nhúng tay vào.
Nàng đã từng thấy nhiều thi thể bị chôn vùi dưới đất, chiến tranh tác động nửa người chồi lên, bộ dáng không toàn vẹn.
Thi thể sau khi chôn xuống đất sẽ biến thành màu đen, lan rộng khắp thi thể, còn có hư thối, sâu trùng.
Cho dù lúc sống giàu sang phú quý cỡ nào thì sau khi chết sẽ xuống suối vàng, không có tái sinh cũng chẳng có luân hồi, thoát khỏi bể khổ trần gian.
Nhưng mấy cái đó căn bản là không hề tồn tại.
Đời người chỉ có một, ngắn ngủi lại đột ngột, chẳng biết ngày nào là điểm cuối của cuộc đời.
Nhưng nàng lại tin tưởng một điều rằng, người cả đời đau khổ, một đời khổ cực vĩnh viễn nhiều hơn người.
hạnh phúc rất nhiều, nếu thật sự có một chỗ có thể để những người khổ cực sau khi chết đến đó, thì nàng hy vọng, cái chỗ kia thật sự tồn tại.
- ---------------------------.