Ninh Giác đỏ mặt vì lời khen thẳng thắn của Ninh Tương Y, hắn khẽ than, kéo Ninh Tương Y ngồi xuống, một lát sau mới nói: “Con gái phải biết rụt rè, không thể khen người khác dễ dàng như vậy, nhất là đàn ông.”
Rụt rè? Trong nháy mắt, từ này làm Ninh Nương Y hơi mất tự nhiên.
Kiếp trước, nàng theo đuổi Ninh Giác chẳng khác nào một con thiêu thân, lại đuổi rất nhiều người phụ nữ đi, độc chiếm hậu cung của hắn ta.
Có rất nhiều người mắng sau lưng nàng, nói nàng không biết ý điều, nàng cũng không quan tâm.
Nàng là người tương lai, thích là thích, thật sự không thể làm nũng, cũng không biết mưa dầm thấm lâu.
Có lẽ chính vì có được một cách quá dễ dãi nên kiếp trước, Ninh Giác mới không trân trọng nàng mà lại thích Diệp Khuynh Vẫn xinh đẹp, rụt rè.
Nàng trầm mặt tự kiểm điểm những sai lầm của bản thân.
Ninh Giác tự biết mình đã lỡ lời.
Từ nhỏ, Ninh Tương Y đã sống trong lãnh cung, không ai dạy dỗ, bản thân hắn ta lại nói nàng không biết rụt rè, chẳng phải là đang nói nàng không có giáo dục sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chợt ủ rũ của nàng, Ninh Giác cảm thấy đau lòng, vội vàng nói vớt vát.
“Nhưng cô thấy không sao.” Ninh Tương Y ngẩng đầu nhìn hắn ta, Ninh Giác chợt cười dịu dàng, khuôn mặt ngập tràn vẻ ấm áp: “Muội là muội muội của cô, đối với cô thì được nhưng đối với người ngoài thì không.”
Trong lòng Ninh Tương Y biết hắn ta đang an ủi mình, hắn ta vẫn luôn là người dịu dàng, tinh tế như vậy, người thế này là người dễ hấp dẫn những cô nương chưa hiểu nhiều về sự đời nhất.
Ninh Tương Y gật đầu liên tục: “Muội nhớ rồi!” Sự khôn khéo của nàng khiến Ninh Úc rất thích, hắn ta lấy bình Ngọc Dung Tán đã chuẩn bị từ trước ra, đưa cho nàng: “Muội vừa bị thương, thuốc này rất tốt cho việc liền da, trị sẹo, muội lấy mà dùng.”
Ninh Tương Y vuốt nhẹ bình ngọc mát lạnh trong tay, không hề có ý từ chối, nắm nó thật chặt! Trong lòng nàng có hơi xúc động, nàng biết sự quý giá của loại thuốc Ngọc Dung Tán này, hơn nữa nàng cũng biết vị trí Thái tử này của Ninh Giác không hề dễ làm, vậy mà vừa gặp hắn đã có thể tặng nàng một thứ quan trọng như vậy.
Nghĩ vậy, nàng cười thật tươi, nói: “Vậy cảm ơn Thái tử ca ca nha!” Sự thẳng thắn này của cô gái nhỏ làm Ninh Giác càng đau lòng hơn.
Hắn ta tìm kiếm khắp người nhưng ngoại trừ bình thuốc này, hắn ta không hề mang thêm gì khác, nếu không hắn ta thật sự muốn tặng cho nàng thêm một ít đồ.
Sau khi đã lấy được đồ tốt, cũng đã tạo được thiện cảm, nàng liền bắt đầu đuổi người.
Nghĩ lại, phải thêm vài năm nữa Diệp Khuynh Vấn mới xuất hiện, nàng hoàn toàn có thể để mọi chuyện từ từ, không cần vội.
Nhìn theo bóng lưng Ninh Giác, Ninh Tương Y vừa cười ngọt ngào vừa suy nghĩ.
Chạng vạng, khi Ninh Úc trở về, nó liền hỏi chuyện của Ninh Giác, Ninh Tương Y còn đang buồn bực, tin tức của tên tiểu tử này nhanh nhạy đó chứ.
“Đệ nói Thái tử ca ca ư…” Ninh Tương Y cười híp mắt rồi lấy ra bình thuốc: “Huynh ấy tới đưa thuốc cho tỷ, huynh ấy là người rất tốt.”
Lời khen của Ninh Tương Y làm Ninh Úc rất khó chịu.
Trước nay, hoàng tỷ chỉ khen một mình nó, chứ đừng nói đến việc gọi người khác thân thiết như vậy! Ninh Úc lạnh lùng nhìn bình thuốc đó: “Từ lâu, vết thương của hoàng tỷ đã được bôi loại thuốc tốt nhất mà phụ hoàng dùng, sau khi tróc vảy sẽ không có bất kỳ vết sẹo nào!”
Đây cũng là lý do khiến những người phụ nữ trong hậu cung điên cuồng ghen ty gần đây! Một năm chỉ có thể chế ra ba bình Ngọc Dung Tán, cho dù không dùng để trị thương, sử dụng trực tiếp cũng có thể giúp cho da dẻ sáng lên, vậy mà hai bình trong tay Hoàng đế đều đưa hết cho Ninh Tương Y dùng, trước nay chưa từng có ai nhận được vinh sủng như thế.
Đương nhiên Ninh Tương Y cũng biết, nàng vừa kéo Ninh Úc vào trong phòng vừa nói: “Tất nhiên tỷ biết, vậy nên thuốc này là muốn để cho đệ dùng!”
Nàng vừa nói xong, vốn dĩ Ninh Úc đang hờn dỗi trong bụng chợt sửng sốt, cứ thế bị Ninh Tương Y kéo vào tẩm điện, ngồi trên giường rồi mới hoàn hồn.
Hóa ra, hoàng tỷ vẫn là hoàng tỷ, tỷ vẫn luôn suy nghĩ cho nói Lúc này, tất cả mọi người hầu trong tẩm điện đều đã lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người họ.
Dường như đã rất lâu rồi họ không yên tĩnh một mình như vậy, làm Ninh Úc rất nhớ.
“Được rồi, mau cởi quần áo ra, tỷ bôi thuốc cho đệ!” Ninh Tương Y đứng ở mép giường, đứng từ trên cao nhìn chăm chằm xuống Ninh Úc “Đừng cho rằng tỷ không biết chuyện vết thương của đệ chưa được xử lý cẩn thận, bây giờ vẫn chưa khép lại! Nhìn gương mặt nhợt nhạt của đệ xem, tỷ nói mà, sao cứ ăn thế nào cũng không béo nổi!”
Đúng là tức muốn chết, trẻ con phải trắng trẻo mập mạp mới khỏe mạnh, nhất là cánh tay phải giống củ sen gì gì đó mới là đáng yêu nhất! Ninh Úc chợt hồi hộp không rõ lí do.
Nó không biết tại sao từ sau lần Ninh Tương Y bị thương, trong lòng nó tựa như có cái gì đó đã biến chất…
Trước đây, nó rất muốn đến gần Ninh Tương Y nhưng giờ đây, Ninh Tương Y vừa đến gần, là nó cảm thấy hồi hộp ngay, tim đập rất nhanh.
Bây giờ, Ninh Tương Y tiến lại rất gần, nó lùi về sau một chút, khó khăn nói: “Hoàng tỷ, đệ có thể trở về bảo những cung nữ khác bôi thuốc giúp.”
Ninh Tương Y mất kiên nhẫn, cau mày: “Người ở hậu cung này, tỷ đều thấy không an tâm.
Tốt nhất đệ nên ngoan ngoãn nghe lời tỷ, ép tỷ dùng sức mạnh không hay đâu!” Dù cho dùng sức mạnh thì chưa chắc hôm nay nàng có thể đánh thắng nó.
Bây giờ họ đều đang ở cấp thứ ba của bộ công pháp Phong Dữ Tự Nhiên, nhưng uy nghiêm của hoàng tỷ vẫn khiến Ninh Úc ngoan ngoãn nghe theo.
Cởi bỏ bộ y phục hoàng tử đặt sang một bên, trên người nó chỉ còn bộ trung y màu trắng, đôi mắt lạnh lùng, lông mày lưỡi kiếm nhếch cao, đã mang phong thái tuyệt đẹp của tương lai.
Mà lúc này, nó đang cúi đầu, đôi mi dài ngoan ngoãn rũ xuống, gò má tinh xảo đến mức thêm một phần ngại nhiều, thiếu một phần chê ít.
Sau khi Ninh Tương Y ngắm đã mắt, nàng mới để Ninh Úc tiếp tục mở áo ra, thoáng chốc, nó quay lưng lại với nàng, để lộ toàn bộ tấm lưng trần.
Tấm băng gạc quấn quanh vẫn còn thấm máu đã vô cớ phá đi sự cảm nhận về cái đẹp của nàng.
Vẻ mặt Ninh Tương Y dần dần nghiêm túc, nàng từ từ cắt bỏ những tấm băng gạc kia, lộ ra miệng vết thương vẫn chưa khép kín, ánh mắt lóe lên vẻ đau lòng.
Đây là thằng bé một tay nàng nuôi lớn nhưng lại bị những người khác làm tổn thương đến vậy! Nó còn nhỏ như thế, đôi vai gầy yếu như thế! Cũng không biết lúc ấy, làm sao nó có thể vượt hết các cửa cung xông đến trước mặt Hoàng đế, cầu xin Hoàng đế tới cứu nàng.
Trong lòng Ninh Tương Y hiểu rõ, nếu không phải nó tới kịp, chỉ sợ rằng mạng sống thứ ba mà nàng không dễ gì có được đã kết thúc ở lãnh cung rồi.
Tay Ninh Tương Y hơi lạnh lẽo nhưng khi khẽ chạm vào vai lại không khiến người †a cảm thấy nhột.
Mặt nó đỏ lên, lòng nó đã hiểu rõ, tình cảm nó dành cho hoàng tỷ không giống với tình cảm mà hoàng tỷ dành cho nó.
Không biết tại sao, trong lòng của hoàng tỷ, nó không phải đệ đệ nhỏ hơn nàng một tuổi mà lại giống như thế hệ sau.
Vậy nên từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ để ý đến những tiếp xúc da thịt gần gũi với nó.
Nhưng nó… sẽ để ý.
Trong lòng nó tồn tại một ý nghĩ mơ hồ không thể nói rõ ràng, nó không hiểu là gì, nhưng nó biết nhất định có liên quan tới hoàng tỷ, bởi trong thế giới của nó, thứ quan trọng nhất là nàng.
Lúc bôi thuốc, hiếm khi thấy Ninh Tương Y không nói gì như vậy, giống như nàng đang không vui, hoặc có lẽ nàng ghét những người đã làm hại nó.
Nhưng, khả năng cao nhất là nàng đang giận bản thân đã không bảo vệ nó thật tốt.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi hờn dỗi, lúc này mới có vài phần đáng yêu của cô gái nhỏ.
Ninh Úc lén cười: “Hoàng tỷ, hôm nay thái phó đã khen đệ, ông ấy nói cách đệ nhìn nhận vấn đề không bị rập theo khuôn mẫu, cách nhìn độc đáo.” “Ồ” Ninh Tương Y thấy đây là chuyện bình thường, đứa trẻ mà nàng nuôi vốn dĩ không hề tâm thường.
Sau khi đã bôi xong thuốc ở lưng, Ninh Tương Y lại chuyển tới trước ngực.
Hơi thở của nàng đến gần từng chút một! Khi Ninh Úc còn chưa kịp phản ứng, nàng đã quấn mấy lớp quanh người nó.
Nó không nhịn được, khẽ nín thở, mắt nhìn đi chỗ khác.