Tin Tiểu Thất vừa nói, giống như sét đánh ngang tai, khiến hai người trong phòng hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Bạch Sinh ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn không nghe nhầm chứ?
Hắn vừa muốn bảo Tiểu Thất nói lại lần nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy một cơn gió lướt qua, Ninh Úc lao như bay ra khỏi cửa!
“Đừng sửng sốt như thế! Thật sự là công chúa! Chẳng phải chỉ có duy nhất công chúa mới có loại thuốc nổ kinh thiên động địa đó sao?”
Bạch Sinh gõ đầu Tiểu Thất nói, “Còn đứng ngây ra đấy làm gì! Mau dẫn người đuổi theo vương gia nhanh lên!”
Tiếng nổ động trời, tin tức này giống như có cánh trong thời gian ngắn đã lan khắp kinh thành!
Hoàng đế nghe tin kinh ngạc đến mức từ trên ghế bật dậy.
Nhưng nghĩ đến cái gì đó, ông lại từ từ ngồi xuống, miệng hừ một tiếng, “Có bản lĩnh lớn.
như vậy còn quay về làm gì? Sao vậy? Bên ngoài không ở được nữa liền.
quay về, coi hoàng cung của trẫm là nơi nào chứ?”
Thường Hỉ ở một bên nghe hoàng về thượng nói có chút dở khóc dở cười, “Bệ hạ, giờ đâu phải là lúc nói mấy lời này, việc cấp bách lúc này vẫn là mau chóng đón công chúa về, hiện bên ngoài đang có rất nhiều người dòm ngó công chúa.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Nó không phải có bản lĩnh lớn lắm sao? Cửa cung còn không vào được thì gọi gì là công chúa?
“Vâng vâng…” Thường Hỉ cười tươi, ý của hoàng đế không phải quá rõ ràng rời sao, chỉ cần nàng nhập cung, thì nàng chính là công chúa.
Nhưng hoàng đế bên này vui vẻ, đương nhiên cũng có người cao hứng không nổi.
Thái hậu dỗ dành Cô cháu gái đang nổi cơn thịnh nộ, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Yến nhi, con đừng lo, hoàng tổ mâu nhất định sẽ giúp con trả thù.
Ninh Tương Y kia, cửa cung cũng đừng hòng bước qua được.”
Sở dĩ Long Hàm Yến có thể gọi thái hậu là tổ mẫu, là bởi thái hậu đặc cách cho nàng ta, bà ta đối với cô cháu gái này quả thật yêu thương chiều chuộng đến tận xương tủy.
Nhưng thời gian một năm trở lại, Long Hàm Yến đột nhiên thay đổi chóng mặt.
Trước kia tính tình nóng nảy hay tức giận, y như quả ớt nhỏ, còn bây giờ, âm trầm lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn, giống như lựu đạn, chạm một cái là nô tan xương nát thịt, cung nhân không ai không sợ nàng ta.
Lúc này nàng ta một mặt dữ tợn nói thêm, “Chỉ là không tiến cung được thôi sao! Con muốn giết chết ả ta!”
Dứt lời, nàng ta giơ lên bàn tay phải bị chặt mất hai ngón, đáy mắt tràn đầy oán độc.
“Hoàng tổ mẫu, người nhìn tay của con xem! Bọn hắn giờ ai cũng nhìn con giống như phế nhân! Tất cả đều do tiện nhân kia! Chết vẫn còn quá lợi cho ả ta rồi, con muốn đem bàn tay của cô ta, chặt xuống từng ngón từng ngón rồi vứt cho chó ăn! Con còn muốn chặt đứt tay chân của ả ta để lẽ ta trở thành kẻ tàn phế.
Con muốn ả ta sống không bằng chết!”.
Thái hậu đau đầu, “Được rồi được rồi, tùy con con muốn sao cũng được! Ai gia lập tức phái người đi bắt nàng ta, không để nàng ta có cơ hội tiến cung.”
Lúc này, Long Quý Phi ngồi bên bật cười thành tiếng, đối với cô cháu gái này, nàng càng ngày càng thấy chướng mắt, lại thêm gần đây việc gì cũng không thuận lợi, tâm tình bí bách khó chịu, không khỏi châm chọc nói.
“Ninh Tương Y có tiến cũng được hay không, phải xem thái độ của bệ hạ như nào…Bệ hạ đang nghĩ gì, cô mẫu có biết không?”.
Lời của Long Hương Hương khiến mặt thái hậu không khỏi có chút co giật, “Nhi tử của ai gia, chỉ có thể nghe lời ai gia.”
Bà cho rằng Ninh Kham chỉ là hoàng đế bù nhìn giống hoàng đế Ngọc Kỳ hay sao?
Long Hương Hương cười cười, không có đem câu này nói ra, nàng ta tuy răng cũng rất chán ghét Ninh Tương Y, hận không thể giết nàng, thế nhưng nàng ta là một người lý trí, sẽ không hấp tấp miệng nhanh hơn não.
Phượng Tê Cung.
Hoàng hậu đương nhiên rất cao hứng, nàng ta nhận rất nhiều ân huệ của Ninh Tương Y, hiển nhiên không muốn trông thấy nàng gặp chuyện chẳng lành, chỉ là…Nàng ta nghĩ đến cái gì, mắt phượng bỗng khép lại, nhất thời có chút do dự.
Thủy Tiên ở bên hỏi, “Nương nương không vui sao?”
Hoàng hậu lắc đầu, “Giác nhi vẫn chưa thành hôn, hai tháng nữa, Diệp gia hết hạn để tang, bản cung lo lắng, nàng lần này trở về sẽ phát sinh biến cố…Dù sao Giác nhi, cũng phải trở về.”
Thủy Tiên hơi sững người, cười an ủi “Không sao đâu nương nương Điện hạ giờ đã không còn là điện hạ trước kia, người nhìn xem, thanh danh ngài lây trong thiên hạ tốt như vậy, sẽ không làm ra chuyện mất lý trí đâu.”
“Mong là vậy…” Dứt lời, nàng ta phân phó nói, “Đoạn đường này sợ không yên ổn, ngươi bí mật truyền tin ra ngoài, nếu thật sự đúng là Ninh Tương Y, liền phái người âm thầm hộ tống nàng trở về, nếu không để nàng đơn thương độc mã, bản cung không an tâm.”
“Vâng.” Không chỉ có thái hậu, hoàng hậu phái người đến, mà các hoàng tử nhân mã cũng không ít, chỉ là không biết bạn sẽ hắn đi đón người, hay là giết người nên nữa.
Ngay cả phủ Trần Quốc Hầu vốn yên tĩnh, cũng có chút căng thẳng.
Diệp Khuynh Vãn để hỉ phục sang một bên, hỉ phục sớm đã thêu xong, giờ chỉ điểm xuyết thêm vài chi tiết, nhưng hôm nay sau khi nghe được tin, nàng ta thế nào cũng không thêu tiếp được, trong lòng bồn chồn không yên.
Ninh Tương Y thật sự đã trở về rồi sao? Cô ta vẫn chưa chết ở bên ngoài sao? Tại sao lại quay về?
Đối với Ninh Tương Y, Diệp Khuynh.
Vãn có địch ý rất sâu, địch ý này bắt về đầu từ chuyện đồ thêu bị cướp, sau đó là ở buổi tiệc trà xã giao, về sau càng ngày càng sâu.
Nàng ta cho rằng Ninh Tương Y bị coi là kẻ phản quốc mà chạy trốn, cả đời này sẽ không thể xuất hiện trước mặt nàng ta, không ngờ vậy mà Ninh Tương Y lại trở về… Thật sự khiến người khác phát hỏa.
Nàng ta bực mình đập bàn một cái, trong lòng dứt khoát nghĩ, không sao, cho dù lần này ả ta trở về lấy lại thân phận công chúa, thì bản thân mình vẫn là thái tử phi, về sau chính là quốc mẫu, có cái gì phải sợ.
Nhưng ở sâu trong thâm tâm vẫn không ngừng hi vọng, chẳng phải có ý nhiều người muốn bắt Ninh Tương Y sao nếu khiến ả ta không thể tiến cung được thì thật là tốt.
Rõ ràng chỉ là vài tiếng nổ, mà đã khiến tất cả mọi người khẳng định thân phận của nàng, ai nấy nghe tin đều lập tức triển khai hành động.
Đương nhiên cũng người không chắc chắn, ôm lấy tia hi vọng mong manh, Ninh Úc chính là người đầu tiên.
Hắn không chắc chắn, có phải thật sự là hoàng tỷ trở về không? Nàng, đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề rồi sao?
Ninh Úc cảm giác tim mình đập lúc nhanh lúc chậm, có chút chờ mong người đó thật sự là nàng, lại sợ không phải nàng… Loại cảm giác lo được loa mất này, hắn đã trải qua không biết nên bao lần.
Ninh Tương Y ngồi trên một tảng đá lớn phía ngoài thành, ăn điểm tâm, vây quanh nàng toàn người là người.
Điểm tâm cũng là do bọn hắn mang đến, không chỉ thế, còn có rượu, có thịt, không giống với mấy kẻ bợ đỡ - trong hoàng cung, những người dân này là thật sự yêu thích nàng, cũng rất mong mỏi nàng trở về.
Ánh mắt nhìn nàng chăm chú nóng rực, khiến người có da mặt dày như Ninh Tương Y cũng có chút xấu hổ.
Bị một đám người vây quanh, ngay cả lính gác thành cũng cảm thấy choáng váng, đây là cổng phía đông kinh bên thành, cũng là cổng thành lớn nhất, nên người ra vào cũng tấp nập nhất.
Mỗi một người đi qua đều dừng lại vây quanh Ninh Tương Y, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ thành đám đông hỗn loạn mất.
“Công chúa! Người thật sự đã trở về! Lúc trước chúng ta đã sớm biết, người lợi hại như vậy, một ngày nào đó nhất định sẽ trở lại!”
Một tên thư sinh vẻ mặt có chút ngây ngốc nói, ánh mắt nhìn Ninh Tương Y tràn đầy háo hức.
“Đúng vậy đúng vậy! Công chúa, người trở về là tốt rồi, Đại Dục mới chính là nhà của người, mấy năm ở bên ngoài, người gầy đi rồi.” Một bả mẫu đau lòng nói.
Nàng không phải là gầy đi, mà là trưởng thành, bộ dáng mập mạp khi còn là một đứa trẻ biến mất, chứ không phải gầy đi.
“Công chúa người thật xinh đẹp! Người nhất định là đệ nhất mỹ nhân.
Lần này trở về người đừng đi nữa, nếu có người xấu dám bắt nạt người, chúng ta sẽ bảo vệ người!”
“Đúng vậy! Chúng ta bảo vệ người!”
- ---------------------------.