Lời nói của hắn khiến Ninh Tương Y sững sờ, lại nghe thấy hắn cố nén nỗi đẳng chát trong lòng, cố gắng tỉnh táo, bình tĩnh nói tiếp.
“Tỷ không tin đệ, thời gian sẽ chứng minh tình cảm của đệ với tỷ… Cho dù trải qua nhiều khó khăn hơn nữa, nó sẽ chỉ sâu đậm chứ không nhạt phai.”
Tình ý trong mắt hắn như có thể chạm vào, suýt nữa thì Ninh Tương Y cảm thấy mình sắp hãm sâu vào trong mắt đối phương, không thể tự kiềm chế.
Nàng mím môi không nói gì.
“Mà bây giờ đệ cũng không muốn thả tỷ đi, thế nhưng đệ không giữ tỷ lại được..”
Hắn nhằm mắt, đời này chỉ có với nàng, hắn mới cảm nhận được cảm giác bất lực phát ra từ tận đáy lòng kia, sắc mặt hắn trắng bệch, nhẹ nhàng cười khổ.
“Đã không giữ được tỷ ở lại, đệ cũng chỉ có thể nỗ lực đến khi đệ có thể giữ tỷ ở lại rồi ra tay sau, cho nên lần này… Đệ muốn tiêu sái một lần, nhìn tỷ rời đi.”
Trong lòng Ninh Tương Y kinh ngạc, nàng nhìn Ninh Úc rất lâu, nhìn ánh mắt hắn, rõ ràng thống khổ nhưng lại muốn buông tay… Điều này không chỉ không khiến nàng thở phào, ngược lại nàng cảm thấy càng thêm nặng nề, chỉ vì tình cảm đậm sâu trĩu nặng này của hắn.
Khiến nàng… Không biết nên đáp lại như thế nào mới được.
“Không đi à?”
Ninh Úc đột nhiên ngửa đầu cười, dưới ánh trăng khuôn mặt hiu quạnh càng thêm lạnh lùng và đẹp đẽ như yêu nghiệt tại thế, đã có vẻ đẹp phong hoa tuyệt thế của kiếp sau.
Hắn nhìn nàng chớp mắt mấy cái, hít sâu một hơi rồi nói.
“Tỷ còn không đi… Đệ sẽ hối hận đấy.”
Lúc này Ninh Tương Y mới khôi phục lại tinh thần, nàng liếc hằn một cái phức tạp, chân điểm nhẹ, đi men theo dòng sông.
Nhìn bóng lưng nàng tiêu sải rời đi, Ninh Úc muốn cười trào phúng chính
mình, nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm… Han bèn ngồi khoanh chân, chậm rãi nhằm mắt lại.
Hiện tại hắn không ngăn được nàng, cố ngăn cản cũng không có ý nghĩa gì, còn không bắng thừa cơ lay chuyển nàng, dù lòng nàng chỉ rung động trong chớp mắt cũng đủ rồi…
Người đứng đầu Đại Dục sao?
Con đường này quả là rất dài, dài đẳng đẵng, nhưng hắn lại một lòng muốn đi tiếp, cứ đi tiếp mãi.
Hoàng tỷ không tin hắn có thể kiên trì, hắn sẽ cho nàng xem.
Hoàng tỷ sợ hãi tình yêu, hắn sẽ buộc nàng chấp nhận chính mình!
Thế gian này không có người không thể đánh bại, cũng sẽ không có người không thể động lòng, nếu như nàng không rung động, đó nhất định là do hắn làm vẫn chưa đủ!
Ninh Tương Y đi đường thủy quả nhiên ra khỏi thành vô cùng thuận lợi, ra khỏi Uyển thành đề phòng nghiêm ngặt, nàng quay đầu, trong lòng yên lặng nói câu xin lỗi với Ninh Giác.
Một Ninh Úc đã khiến nàng đau đầu, lại thêm Ninh Giác, nàng nhất định sẽ điện mất!
Cho nên sau lần này nếu có thể không gặp thì khỏi gặp đi…
Chữ tình này quả là phiền lòng, nàng cảm giác tóc mình bạc mất mấy sợi vì sầu rồi.
Mấy ngày tiếp theo, sau khi làm xong tất cả mọi việc nên làm, Ninh Tương
Y liền chuẩn bị đi Ngọc Hành, lúc này nàng dịch dung thành một nam tử tướng mạo đứng đắn, đi trên đường cái của biên thành.
Những giấy tờ qua cửa, trong không gian của nàng có rất nhiều, của đất nước nào cũng có! Với thiết bị điện tử khuôn mặt của thời đại này, muốn trà trộn vào nước khác đối với Ninh Tương Y mà nói thật sự rất dễ dàng!
Ánh sáng mặt trời vừa đẹp, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy tâm tình rầu rĩ… Giống như còn chưa làm xong chuyện gì đó.
Cho nên nàng đi dạo trên đường cái, thuận tiện mang lễ vật cho Tiêu Uyên.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đụng vào nàng, Ninh Tương Y lập tức cảm giác được nàng ta đưa tay muốn sờ túi tiền của mình, cho nên lập tức khống chế nàng ta! “Vị tiểu nương tử này, trộm đồ không tốt đâu.”
Ninh Tương Y cười, thấp giọng nói bên tai nàng ta.
Nữ tử kia thấy bị bắt quả tang, vừa sợ vừa hoảng, giãy dụa mấy lần vẫn không tránh thoát, vội vàng hô to! “Có ai không! Phi lễ, cứu mạng!”
Ninh Tương Y vô cùng im lặng, có điều nàng vẫn nhớ rõ bây giờ mình là hình tượng nam tử, cho nên vẫn buông nàng ta ra.
“Vị cô nương này, rõ ràng là cô trộm đồ bị ta bắt được, trả đũa cũng quá vô lý đó?”
Nhưng nữ tử kia vốn là kẻ cắp chuyên nghiệp, sao có thể biết phân rõ phải trái? Nàng ta vừa khóc vừa vội vàng bắt lấy một người rồi nói: “Công tử cứu mạng! Người kia ban ngày ban mặt muốn phi lễ với nô gia! Xin công tử làm chủ!”
Ninh Tương Y nhìn về phía người nàng ta bắt lấy, vừa nhìn đã cười, rõ ràng đối phương là một tiểu nha đầu nữ giả nam trang, ngực còn không buộc, thực sự quá rõ ràng!
Thế nhưng nữ công tử kia nghe xong thì tin thật, mặt lạnh kéo cây roi bên hông xuống rồi nói: “Không thể thế được! Đừng sợ, có ta ở đây! Ta xem ai dám bắt nạt ngươi!”
Tên trộm thấy có người tin thật, vội vàng gật đầu lia lịa, tránh ở sau lưng nàng ta, chuẩn bị đợi lát nữa nhân cơ hội chạy trốn, mà Ninh Tương Y khả hăng hái liếc nhìn nữ công tử này, cười nói.
“Đừng bị nàng ta lừa gat, ta không có ý đồ với nàng ta.”
Thấy nàng cười cà lơ phất phơ, nữ công tử kia càng thêm tức giận: “Hừ! Nhìn ngươi cũng không phải là người tốt, rõ ràng là nhìn thấy con gái người ta xinh đẹp liền vu hãm người ta là kẻ trộm! Kẻ xấu xa như ngươi ta gặp nhiều rồi! Hôm nay Long Hàm Yến ta nhất định phải trừ hại cho dân!”
Nàng ta vừa nói tên, Ninh Tương Y lờ mờ có chút ấn tượng, nhưng nàng rất kỳ lạ, bởi vì đáng lẽ Long Hàm Yến này đã sớm chết vì bệnh rồi chứ, vì sao bây giờ vẫn còn sống?
Xem ra nàng sống lại cũng làm thay đổi vận mệnh của không ít người… Có điều nàng ấy không ngoan ngoãn ở hoàng cung mà chạy đến đây làm gì?
Nàng không nói chuyện, Long Hàm Yến càng tức giận, lập tức quất cây roi tới, sau khi lấy lại tinh thần Ninh Tương Y chỉ nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy, nàng nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Vị cô nương này, cô như vậy có phải quá không phân biệt tốt xấu hay không, hung dữ như vậy sẽ không gả đi được..”
Người vây xem nghe vậy đều cười, chỉ trách Long Hàm Yến ăn mặc quá không giống nam nhân, mà giữa ban ngày còn nữ giả trang nam, có thể là gái nhà lành sao?
Thế nhưng Long Hàm Yến lại lập tức nghĩ đến cặp mắt lạnh lùng của Ninh Úc, hắn vẫn muốn giết mình, cho nên lời này của Ninh Tương Y dẫm vào chỗ đau của nàng ta! Trong mắt nàng ta lóe lên sát khí, bỗng nhiên quất cây roi ra, đột nhiên ra tay ác liệt! “Khốn nạn! Ngươi mới không gả đi được! Ngươi đi chết đi cho ta!”
Thấy Long Hàm Yến làm thật, người vây xem lập tức giải tán! “Giết người rồi! Có cô nương giết người trên đường!”
Có người hô hào như vậy, mà Thu Hành Phong đang mua lương khô ở đẳng xa nghe thấy, nói thầm một tiếng hỏng rồi! Nhất định là tiểu đồ đệ của hắn lại đang gây chuyện!
Tại sao phải dùng từ lại?
Bởi vì trên đường bọn họ đến đây, tiểu đồ đệ này của hắn giống như ăn thuốc nổ, nhìn không vừa mắt đều muốn nhúng tay vào, cho nên đi nhiều ngày như vậy mới đến biên thành.
Lòng hắn nghĩ đơn thuần, đương nhiên không đoán được Long Hàm Yến phần hận bởi vì mong mà không được, cho nên kéo người trút giận, hắn chỉ cho rằng đồ đệ thích bênh vực kẻ yếu, cho nên vội vàng chạy về hướng có tiếng nói.
Ninh Tương Y hoàn toàn không tránh, đứng tại chỗ để cho nàng ta quất, thế nhưng dù vậy, cây roi cũng như có mất, không đánh được vào người nàng! Đây chính là chỗ hay của tầng thứ sáu, phát lực trong không khí.
Trong lòng Long Hàm Yến biết mình gặp phải cao thủ, chỉ không biết kết cuộc như thế nào, kết quả nhìn thấy bóng dáng Thu Hành Phong, vội vàng nói.
“Sư phụ cứu mạng! Người này muốn giết ta!”