Tất cả chiến sĩ ở đây đều im lặng, hai mắt đỏ hồng, nghiền răng ken két!
Trong lòng bọn họ hiểu rõ, có lẽ đây thật sự là suy nghĩ của Ninh Tương Y, bởi vì lúc nàng bình định thiên hạ, không có dã tâm tiếp tục xưng vương xưng bá, chỉ có lòng đầy vết thương, và lòng như tro nguội.
Mỗi lần sau trận chiến, nàng sẽ đứng trên sa trường, nhìn bọn họ đào hố đốt thi thể, mà còn yêu cầu, không chỉ đốt di thể chiến sĩ bốn quốc, cũng hỏa táng cả chiến sĩ nước khác.
Khói lửa cuồn cuộn và mùi da thịt đốt cháy khét, nam nhân như bọn họ đều lần đi xa, nhưng lần nào nàng cũng sẽ lắng lặng đứng đó nhìn, mặc cho sóng nhiệt đốt đỏ mặt.
Mỗi một lần đại thắng, nàng đều như bị rút sạch sức lực ngủ ba ngày ba đêm! Võ công của nàng cái thế, sao lại mệt vậy được? Chẳng qua là tim mệt mỏi thôi.
Bọn họ trơ mắt nhìn nàng từ một thiếu nữ nhanh nhẹn, biến thành sát thần chân tay luống cuống, không biết ứng phó ra sao, đành phải lấy bạo chế bạo! Đến cuối cùng thành Hoàng hậu rõ ràng vẫn còn trẻ trung, tâm tính lại già nua, lòng đầy đau đớn.
Bọn họ càng rõ, nàng nói như vậy, chẳng qua vì không muốn bọn họ báo thù thôi.
Bây giờ Ninh Úc và Ninh Giác có được nửa giang sơn của riêng mình, thời đại của nàng đã qua, bọn họ không còn là đối thủ của Hoàng đế và Nhiếp chính vương, miễn cưỡng chẳng qua là chịu chết thôi.
Sự bất lực và cảm giác thất bại này khiến người ta phát điên! Có người đứng lên khàn giọng kêu! “Chẳng lẽ cứ tha cho bọn chúng vậy sao? Có lẽ người là kẻ cầm dao! Nhưng trên người bọn chúng không có tội nghiệt ư? Không đáng bị báo ứng ư!”
Ninh Tương Y nghe vậy, đột nhiên nhìn bọn họ, chậm rãi cười.
Như đang xoa dịu trẻ con, như thiếu nữ linh động trước kia, chớp mắt lừa gạt bọn họ một cách lộ liễu.
“Vậy… vậy cũng tốt… Nếu như… Còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng không được yên, sẽ không, dễ dàng nhận thua nữa”
Nàng nói xong câu đó, đột nhiên nhìn về phía nào đó trong miếu hoang, lúc này nàng ngồi đây, mà thời không này, Ninh Tương Y lại đứng đấy nhìn về hướng đó.
Thời không như lồng vào nhau trong nháy mắt, chỉ là một cơn gió lạnh thấu xương, một đêm hè thanh mát, một người vào độ trung niên, một người còn thanh xuân tuổi trẻ…
Bọn họ là cùng một người, nhưng ánh mắt như thật sự chạm vào nhau!
Thật lâu sau, nàng người đầy vết thương mỉm cười với một nàng khác, khiến Ninh Tương Y thời thiếu niên đột nhiên chấn động! Nàng ôm đầu ngồi xổm xuống.
Không thể… để bọn chúng sống tốt…?
Không… đây không phải điều nàng muốn làm!
Mà lúc này, một cụ già thấy nàng khó chịu, vội đứng lên.
Từ khi Ninh Tương Y đi vào, người già này đã chú ý tới nàng, nàng như một cậu con trai nghèo khổ nhà bên đột nhiên xông vào, sau đó nhìn Bồ Tát, như mất hồn, mà bây giờ nét mặt đau khổ, không giống giả vờ, vội thấp giọng hỏi.
“Này cháu, cháu sao vậy? Bị ốm à?”
Ông ấy hơi lo lắng, bởi vì miếu hoang có một quy định, đó chính là người bị bệnh không thể vào ở, cho nên nếu như Ninh Tương Y bị bệnh, hoặc là chịu đựng, hoặc là bị người phát hiện đuổi ra.
Ninh Tương Y bị kéo, quay sang túm chặt lấy ông ấy, hai mắt bỗng như bắn xuyên qua! Như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng! “Cháu không sao… cháu chỉ mệt quá thôi…”
Nghe nàng nói như vậy, ông cụ vốn giật mình vì ánh mắt nàng khẽ thở phài, tranh thủ trải tốt chỗ của mình nhường cho nàng.
“Đã vậy thì cho cháu vị trí này này, cháu nghỉ ngơi ở đây cho tốt đi, ta nằm dưới cây một đêm cũng được.”
Ninh Tương Y há miệng, vừa định nói không cần, nhưng đối phương rất kiên trì, nàng vì chấn động mà quá mỏi mệt, cuối cùng nằm xuống.
Vừa nằm xuống, ánh mắt đối diện với Bồ Tát thờ trong miếu, nụ cười đầy hiền lành.
Kiếp này đã qua gần mười năm…
Không ai ngờ được, kiếp này, khi nàng tỉnh lại trong lãnh cung, phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ, mà là đau khổ.
Vì sao… nàng lại sống đến giờ?
Chẳng lẽ nàng lại muốn trải qua giấc mơ đáng sợ đó lần nữa sao?
Ông trời không có mắt, nàng….
chính là đao phủ giết người như ngó!
Nàng… khiến bao người vô tội chết thảm? Ông cụ tốt bụng như vừa rồi, nàng giết không dưới trăm người!
Nàng lại là oán linh không cam lòng!
Cho dù tầm mắt lòng dạ rộng rãi, nàng cũng sẽ hận, sẽ oán, lúc ngang ngược hận không thể phá hủy hoàng triều lần nữa, để tất cả mọi người phải chôn cùng nàng.
Nhưng… nàng, cũng là người lang thang thể xác tinh thần mệt mỏi.
Ở kiếp trước trải qua quá nhiều đau khổ, nghi ngờ, long đong, bất an, phản bội và giết chóc, mỗi khi nhìn thấy thôn trang bị giết sạch, núi non bị ngăn trở, và ám hại đến từ triều đình, và lời chửi mắng của dân gian, nàng sẽ cảm thấy thể xác tinh thần mỏi mệt, lao lực quá độ, cho rằng ông trời để nàng xuyên qua là một sai lầm…
Không ngờ… Nàng lại sống lại, thế nhưng tim nàng đã thủng trăm ngàn lỗ, không muốn sống nữa…
Về sau, nàng bỏ ra ba ngày ròng rã mới nghĩ rõ ràng, vì sao nàng lại sống lại, rốt cuộc kiếp này nàng muốn làm gì.
Nàng, muốn chuộc tội.
Suy nghĩ này khiến nàng bừng sức sống, muốn tiếp tục sống, cho nên dĩ nhiên nàng cũng không muốn báo thù nữa.
Con người đều ích kỷ, ở kiếp trước, bọn họ vì nguyên nhân như thế mà đối phó nàng, cuối cùng nàng mệt mỏi, thất bại, cũng là gieo gió gặt bão.
Thế nhưng kiếp này, nàng không cho rằng còn có ai có thể mang đến bất cứ thương tổn gì cho nàng nữa, cho nên nàng không cần thiết đi giết những người đó, báo mối thù còn chưa xảy ra.
Không… dù có lỗi với nàng cũng không sao, chỉ cần không dẫm lên ranh giới cuối cùng của nàng, nàng đều có thể buông tha.
Cho nên Ninh Úc nói nàng lương thiện, nàng chỉ cười.
Nếu như nói đây là thiện lương, nàng thấy là dung túng của kẻ mạnh với kẻ yếu thì đúng hơn.
Nàng kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này đến từ bản thân linh hồn của nàng là kẻ mạn! Cho nên nàng làm việc không cân nhắc hậu quả.
Ninh Giác cũng được, Ninh Úc cũng được, Diệp Khuynh Vãn, Lý Kha, Ti Vô Nhan đều được, nàng có thể tha cho tất cả, bởi vì không có hậu quả không thể chấp nhận.
Nếu như muốn chém giết, có thể, cũng nên dựa trên việc đọ sức, mà nàng mạnh hơn bọn họ quá nhiều, nàng không có sở thích bắt nạt kẻ yếu.
Cho nên nàng lựa chọn rộng lượng, mà không phải trừng trị, bởi vì nàng là kẻ thượng vị chân chính, không e ngại bất cứ kẻ nào và bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Đương nhiên, nàng cũng có nhược điểm, đó chính là e ngại tình yêu, và ràng buộc.
Tình yêu khiến người ta ngu dốt, ràng buộc khiến người ta sợ hãi.
Mà khoảng thời gian này… Nàng hơi u mê.
Nhưng đêm nay, trong nháy mắt nhìn thấy vị Bồ Tát này, suy nghĩ của nàng lại sáng sủa, quay về lúc nghĩ thông suốt vào ba ngày sống lại.
Nàng không nhẫn tâm với Ninh Giác, là bởi vì kiếp này hắn tốt với nàng, nàng không nhẫn tâm với Ninh Úc, là bởi vì trái tim nàng không nghe theo, cần Ninh Úc làm chỗ dựa tinh thần cho nàng.
Nàng coi bọn họ như người thân, thế nhưng lúc đầu, nàng không có người thân!
Nghĩ như vậy có lẽ tàn nhẫn, nhưng người có thể tiêu sái thật sự, đều là người buông bỏ những thứ không cần thiết, tồn tại hay không cũng như nhau.
Là người có tình lại vô tình.
Như có thứ gì đó được tháo gỡ, một nháy mắt, khí chất trên người nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng từ Phong Dữ Tự Nhiên cấp bốn đạt đến cấp sáu! Đạt đến cấp bậc đỉnh cao ở kiếp trước của nàng!