Nói xong, Ninh Tương Y lui ra sau một bước, thi lễ một cái: “Đêm đã khuya, tiểu nhân cũng nên lên đường rồi, điện hạ không cần tiễn nữa.”
Ninh Giác nhìn nàng thật sâu, hồi lâu không nói nên lời, hắn gần như đã có thể xác định, người trước mắt chính là Ninh Tương Y, vì sao nàng không chịu thừa nhận? Vì sao còn muốn rời đi?
Mong mà không được, điều này kích thích cơn xúc động hắn đau khổ đè nén gần như sắp phun trào! Hắn rất muốn trực tiếp ôm người trước mắt vào trong ngực, không cho nàng đi nữa!
Nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, một trận tiếng vó ngựa truyền đến từ đằng xa, một đội xe vội vã đi đến, màu đen kịt, và bảo mã đỏ thẫm sáu thớt có ký hiệu khiến Ninh Giác lập tức nhận ra là ai đến!
Ninh Úc! Không ngờ lại là Ninh Úc!
Dĩ nhiên Ninh Tương Y cũng nhìn thấy xe ngựa của Ninh Úc, trái tim nàng lập tức hơi luống cuống, không biết vì sao, nàng không sợ trời không sợ đất với bất cứ ai, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Ninh Úc cắt cổ tay, nàng đã thấy sợ rồi.
Nhưng nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh cười nói với Ninh Giác.
“Xem ra điện hạ có bạn tới, như thế không cần tiễn nữa, cáo từ!”
Mặc dù Ninh Giác rất muốn dò xét thân phận thật của nàng, thế nhưng Ninh Úc lại tới vào lúc này, đánh hắn không kịp trở tay!
Dĩ nhiên hắn không hi vọng Ninh Úc nhìn thấy Ninh Tương Y, cho nên làm động tác sau lưng, lập tức có người xuất hiện trước mặt Ninh Tương Y, quỳ một gối xuống.
Nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, mặc dù Ninh Giác có ngàn lời cũng không kịp nói, dù không nỡ cũng chỉ có thể nhịn!
Không sao, trước hết để cho ám vệ dẫn nàng đi một vòng trong thành, không có việc gì, nhịn thêm một chút!
Thế nhưng lời nói ra lại hơi nghiến răng nghiến lợi.
Ưng Phong ngẩng đầu nhìn Ninh Giác, nói: “Rõ!” “Ứng Phong, đưa tiên sinh rời đi bằng cửa hông.”
Ninh Tương Y ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo cười nói với Ninh Giá.
“Tạm biệt.”
Nói xong, nàng theo Ưng Phong đi xuống dưới thành, mà lúc này, xe ngựa của Ninh Úc cũng đã đến dưới thành.
Bởi vì lúc trước Ninh Giác đã xua tất cả mọi người đi, cho nên không ai đến mở cửa cho Ninh Úc, thời gian trôi qua một năm, lần đầu tiên hai người gặp mặt, không ngờ lại là cảnh giằng co như này.
La Khải thấp giọng nói gì đó trước cửa xe ngựa, một lát sau, rèm vén lên, dáng người thon dài của Ninh Úc bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy trên tường thành chỉ còn lại một mình Ninh Giác, mỉm cười nói.
“Hoàng huynh, vì sao lại đóng chặt cửa thành, không cho hoàng đệ vào thành vậy?”
Ninh Giác nghe vậy ngoắc tay, phái người đi gọi binh lính thủ thành xong, nhìn qua khuôn mặt đáng hận của Ninh Úc từ trên cao, cực kỳ không cam tâm!
Vì sao hắn lại đến? Suýt chút nữa, suýt chút nữa hắn ta có thể biết người đó có phải Y Nhi hay không mà!
Cho nên hắn ta thực sự không cười nổi, giọng nói vô cùng kém.
“Mời hoàng đệ chờ một lát!”
Thấy hắn như thế, Ninh Úc hơi nheo mắt.
La Khải vừa mới nói xa xa nhìn thấy một người trò chuyện với Thái tử trên tường thành, mà hắn vừa đến, người kia đã đi, rõ ràng là chuyện rất bình thường, song hån lại thấy lạ.
Người đó là ai, chẳng lẽ là người Ngọc Hành phái tới? Chẳng lẽ là hoàng tỷ?
Nghĩ đến đây, hắn nôn nóng, ngẩng đầu nhìn Ninh Giác nói: “Xin hỏi hoàng huynh, một người khác trên tường thành vừa rồi là ai, vì sao lại vội vàng rời đi?”
Trái tim Ninh Giác nhảy một cái, nặng nề nói.
“Một người bạn thôi, ngươi không quen đâu.” “Có phải là bạn Ngọc Hành không?” Ninh Úc cười nhạt.
“Làm càn!” Ninh Giác đột nhiên giận dữ: “Ý của ngươi là cô cấu kết với người ngoài?”
Ninh Úc cong mắt: “Chẳng lẽ không phải?”
Ninh Giác bực bội, hồi lâu sau mới ném ra một câu: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai cô sẽ tiệc đón gió tẩy trần cho hoàng đệ, cáo từ.”
Nói rồi vội vàng muốn rời đi.
Ai ngờ Ninh Úc nhảy lên một cái từ xe ngựa, dưới chân mấy điểm mấy cái trên tường thành đã đáp xuống cổng tháp, đứng trước mặt Ninh Giác.
Mái tóc hắn màu mực, chênh lệch rõ ràng với Ninh Giác mặc thường phục màu ánh trăng!
Lúc này nét mặt hắn mỉm cười, có phần sắc thái yêu nghiệt: “Hoàng huynh vội như vậy là muốn đi đâu?”
Trong lòng Ninh Giác hơi lo lắng, vừa rồi hắn bảo ám vệ đưa người rời đi từ cửa hông, thế nhưng là Uyển thành căn bản không có cửa hông, cho nên chắc chắn ám vệ kia hiểu ý hẳn, giữ lại người trong thành.
Cho nên hắn muốn đi tìm hắn ta, xem xem rốt cuộc hắn ta là ai! Thế nhưng Ninh Úc ở đây, hắn thực sự không muốn lộ ra một chút sơ hở nào, sợ Y Nhi bị Ninh Úc tìm được trước.
“Đêm đã khuya, cô muốn về phủ.” “Thật sao?” Ninh Úc không nhường chút nào, hắn có thể nhận ra sự bối rối của Ninh Giác, hắn ta tuyệt đối đang giấu giếm điều gì, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hắn, vậy thì chỉ có thể là bởi vì hoàng tỷ! “Người ngài vừa gặp đang ở trong phủ ngài chứ?” “Ninh Úc!” Ninh Giác hơi nổi giận: “Cô là Thái tử đấy, ngươi không có tư cách chất vấn!” “Ô?”
Lúc này, người của Ninh Úc trèo lên cửa thành không ít, đứng bên người Ninh Úc, mà ám vệ của Ninh Giác cũng xuất hiện, người hai phe nhìn chằm chằm, bầu không khí hơi căng thẳng! Nhìn từ số người, Ninh Úc có nhiều hơn.
Lúc này hắn không cười nữa, mà là giận tái mặt, nét mặt ngày thường vốn lạnh tanh chợt lóe lên tia băng giá.
“Hoàng huynh, huynh biết vì sao ta đến mà, nói cho ta, nàng ở đâu.”
Mà Ninh Giác cũng không sợ hắn, nhiều người thì sao, hån dám giết hắn ta à? “Ta không biết!”
Sự lạnh lẽo cứng rắn của hắn ta khiến trên người Ninh Úc đột nhiên tỏa ra sát khí!
Giống như Ninh Giác cảm thấy Ninh Úc chướng mắt, nhưng ở trong mắt Ninh Úc, không ai đáng ghét hơn Ninh Giác! Lúc đầu hoàng tỷ vốn là của hắn! Ninh Giác muốn chen chân vào hết lần này tới lần khác, đúng là đáng hận!
Đang giằng co không xong ở chỗ này, hết sức căng thẳng, đột nhiên một pháo hoa tín hiệu nổ tung trên không trung! Màu đỏ hồng như vô cùng nguy cấp!
Trong lòng Ninh Giác thầm kêu một tiếng “hỏng rồi”, sau đó vượt qua Ninh Úc chạy về phía pháo hoa.
Châm pháo hoa là một phương thức truyền tín hiệu của người bên cạnh Ninh Giác, mà pháo hoa vừa rồi là của riêng “Ưng Phong”, nguyên nhân hắn ta châm pháo hoa chỉ có một, đó chính là không thấy người đâu!
Nhất định là Y Nhi đã nhận ra điều gì, bỏ rơi ám vệ bỏ chạy, hắn ta thật sự chủ quan, Y Nhi là người thông minh như thế, làm sao có thể không thăm dò rõ chi tiết của Uyển thành khi đến đây được, nhất định nàng đã sớm biết, Uyển Thành không có cửa hông!
Cho nên lần này, hắn ta thực sự không có tâm tư quần nhau với Ninh Úc, trực tiếp đuổi theo.
Mà Ninh Úc đứng trên tường thành, nhìn về phía pháo hoa, hồi lâu, nở nụ cười.
Nụ cười này rất đẹp, khác với nụ cười nhạt bình thường, lần này, ý cười kéo dài từ trong lòng đến đáy mắt!
Hoàng tỷ… nàng thật sự ở Uyển Thành!
Quá tốt rồi! Chỉ cần nàng ở đây, chỉ cần nàng ở đây, hắn nhất định có thể tìm được nàng!
Trong lòng Ninh Tương Y thầm than không may, một Ninh Giác đã rất khó đối phó rồi, vì sao Ninh Úc cũng tới, chẳng phải hắn diệt trừ phe đối lập ở hoàng cung sao?
Nghĩ như vậy, nàng vừa chạy vừa xóa dịch dung trên mặt, đồng thời cởi áo ngoài ra vứt vào trong không gian, chuẩn bị thay đổi cách ăn mặc.
Có điều bây giờ ở dưới sự bao vây trùng trùng của Ninh Giác và Ninh Úc, nàng có thể chạy thoát được không đây?