Lúc Ninh Tương Y nhận được thư hồi âm của Từ Nguyên, hơi khó xử, bởi vì trong thư nói, để tỏ lòng coi trọng, Ninh Giác muốn gặp mặt nàng!
Ninh Tương Y sờ lên mặt mình, vẫn rất có lòng tin đối với khả năng dịch dung của mình, thôi, là phúc thì không phải họa, nhận ra thì nhận ra đi!
Cho nên sảng khoái nhận lời hẹn.
Vẫn là Vạn Hồng lâu, vẫn là nhã gian đó, cảnh tượng giống nhau khiến nàng khá căng thẳng.
Trong nháy mắt cửa đẩy ra, Ninh Tương Y đã cảm thấy có luồng ánh mắt mãnh liệt chiếu vào người nàng, ánh mắt đó mang theo soi mói, chờ đợi, đủ mọi cảm xúc phức tạp khiến người nàng sững lại, nhìn sang.
Bên bàn trà trong phòng chỉ có một mình Ninh Giác, Từ Nguyên cũng không ở đây, điều này khiến nàng bắt đầu cẩn thận hơn, vội vàng thi lễ.
“Chắc hẳn ngài chính là thái tử điện hạ Đại Dục, quả nhiên bất phàm! Tiểu nhân Xa Nguyệt chào điện hạ.”
Mắt Ninh Giác khóa chặt vào người nàng, nghe nàng nói chuyện cũng không hề dời đi, chỉ vào bàn trước mặt nói.
“Mời ngồi.”
Lúc hắn ta nói câu này, trong giọng nói có sự run rẩy không hề nhận ra.
Ninh Tương Y bị hắn nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, nhưng vẫn thoải mái ngồi xuống, tư thế nàng ngồi xuống vô cùng tùy ý, trên người có cảm giác giản dị vào Nam ra Bắc để lại, khiến người ta cảm thấy thân thiết, nhưng ở trên người nàng không có chút bóng dáng nào của Ninh Tương Y, rõ ràng chính là nam nhân.
Sau khi Ninh Giác thất vọng thì lại cực kỳ không cam tâm, nhìn nàng liên tục.
Ninh Tương Y bất giác sờ mặt, dùng giọng nam tính hỏi: “Vì sao điện hạ lại nhìn tiểu nhân như thế, trên khuôn mặt tiểu nhân có gì không ổn sao?”
Nàng nói như vậy, Ninh Giác mới dời mắt đi, ánh mắt ảm đạm.
Ninh Tương Y thở dài trong lòng, mặc dù thời gian trôi qua hơn một năm, Thái tử ca ca vẫn không có gì thay đổi, tướng mạo anh tuấn, lại ôn nhuận như ngọc.
Khác biệt duy nhất chính là lúc này đôi mày hắn mang vẻ ưu sầu nhàn nhạt, khiến người ta không nhịn được muốn xua tan u buồn trong lòng hắn, muốn vuốt ve đội mày nhíu lại để nó tỏa ra ánh sáng riêng.
“Xin lỗi.”
Ninh Giác thấp giọng nói, trong giọng nói có nỗi đau xót không dễ nhận ra.
Bất kể người trước mắt có phải Ninh Tương Y hay không, nhưng nàng không chịu gặp hắn, hoặc là không chịu gặp hắn với khuôn mặt thật khiến lồng ngực hẳn đau đớn âm i, có chút không thở nổi.
Vì sao… rõ ràng hắn nhớ nàng đến vậy mà! “Không sao.”
Ninh Tương Y nhe răng cười một tiếng, vội vàng nói vào chuyện chính.
“Nghe nói điện hạ còn có một số vấn đề muốn bàn với tiểu nhân, không biết là chuyện gì?”
Ninh Giác nhìn qua nàng, trong lòng thầm than, mở miệng nói.
“Là liên quan tới chuyện hậu cần… Xin hỏi tiên sinh, một khi hai nước thông thương, cũng không biết hậu cần của quý quốc có phải người đáng tin không?”
Trái tim Ninh Tương Y nhảy một cái, cười nói: “Dĩ nhiên là đáng tin rồi, đối với điều này, điện hạ có đề nghị gì không?”
Ninh Giác đột nhiên nhìn nàng, nói: ” cô muốn hậu cần hai nước sát nhập, giao cho một người phụ trách, như thế, sẽ có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết, ngươi cảm thấy có được không?”
Ninh Tương Y sững sờ, có chút chần chờ nói: “Dù sao cũng là hai quốc gia, nếu như giao cho một đội tàu phụ trách, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng, người quản lý nên là người Đại Dục hay là người Ngọc Hành thì tốt đây?”
Ninh Giác nghe vậy thản nhiên nói: “Thuộc hạ của cô khen tiên sinh không dứt miệng, chắc hẳn tiên sinh rất có tài, đối với điều này, tiên sinh có thể nói qua xem muốn làm thế nào?”
Đây là lại vứt đề bài khó cho nàng à?
Ninh Tương Y cười” “Ứng viên và thuyền thì có thể mỗi nước một nửa, sát nhập làm đội tàu, có điều người cầm đầu…”
Ninh Giác đột nhiên có chút chờ đợi nhìn thấy nàng.
“Người cầm đầu thế nào?”
Ninh Tương Y chớp mắt cười nói: “Điện hạ đã có đề nghị, vậy người cầm đầu, tiểu nhân có thể tự tiến cử chứ?” “Ngươi sao?”
Ánh mắt Ninh Giác lấp lóe: “Ngươi là thân tín của Nhị điện hạ Ngọc Hành, không phải tâm phúc của cô, làm sao cô tin được?”
Ninh Tương Y cười.
“Điện hạ đừng vội, hãy nghe ta nói hết đã
Nàng tự tay rót chén trà cho Ninh Giác.
“Từ lợi ích mà nói, Đại Dục đất rộng của nhiều, giao dịch với Đại Dục lợi nhiều hơn hại với Ngọc Hành, cho nên bọn ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì phá vỡ điều ước.”
Ninh Giác nghe vậy, chỉ uống trà, không nói gì.
“Thứ hai, mặc dù tiểu nhân được Nhị hoàng tử coi trọng, nhưng vào Nam ra Bắc nhiều năm, tự nhận là người công chính, tầm mắt cũng coi như rộng lớn, sẽ không làm chọn bới tóc trong trứng.”
Nói rồi, nàng đột nhiên mỉm cười ngẩng đầu, giảo hoạt nhìn Ninh Giác không nhúc nhích, nói.
“Đương nhiên, quan trọng nhất là có người từng nói với tiểu nhân, nàng có thể cải tiến thuyền, xây dựng thêm đội thuyền, nàng còn giao thứ này cho ta, nói lúc cần thiết, có thể cho điện hạ nhìn xem.”
Nói rồi, Ninh Tương Y lấy một thứ ra khỏi tay áo.
Ninh Giác nhìn, là một con dao khảm đầy bảo thạch!
Đây là!
Hắn ta bắt lấy con dao, nét mặt kích động!
Con dao này… là món quà lúc trước hắn ta muốn tặng cho Ninh Úc tiễn hắn đi Tây Châu, thế nhưng về sau, hắn và Y Nhi đi thuyền trong hồ, lại… xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc ấy hắn vội vàng rời đi, chiếc hộp chứa dao rơi trên thuyền, không ngờ lại ở đây.
Nói cách khác, đây là ý của Y Nhi?
Hai mắt hắn cẩn thận quan sát nam tử cười tươi tắn lại thành thục chín chắn trước mắt, hắn là ai của Y Nhi, là thuộc hạ của nàng sao?
Ninh Giác cầm con dao, nôn nóng nói.
“Ngươi nói muốn làm chưởng sự không thành vấn đề, nhưng chủ nhân của con dao này đâu? Ta muốn gặp nàng!”
Ninh Tương Y cười nói: “Nàng ấy không ở Đại Dục, để ngài thất vọng rồi.”
Quả nhiên Ninh Giác lộ vẻ thất vọng, hắn trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên lại hỏi: “Nàng ấy còn lời gì không? Ngoại trừ cái này ra!”
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của hắn, Ninh Tương Y đột nhiên cũng cảm thấy có phần không dễ chịu, thở dài nói.
“Nàng ấy nói… Nếu như gặp lại nhau, ngài có thể đồng ý vẫn làm huynh muội không?”
Lẽ ra nàng không nên nói câu này, nhưng nhìn sắc mặt hắn trắng nhợt, trong lòng càng khó chịu hơn.
“Huynh muội?” Ninh Giác nhìn nàng, lại nhìn con dao, thật lâu sau, mới cười khổ.
“Cô đồng ý chuyện ngươi làm chưởng sự, chỉ là, cô cũng hi vọng ngươi có thể truyền lại một câu thay cô.”
Ninh Tương Y đưa tay làm động tác mời, từng động tác không hề có sơ hở.
Ninh Giác nhìn nàng, như đang nhìn một người khác xuyên qua nàng.
Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói.
“Xin hãy nói cho nàng ấy, bất kể nàng muốn quan hệ thế nào cũng được, chỉ cần… nàng trở về.”
Ninh Tương Y sững sờ lần nữa, không nói được cảm nhận trong lòng, hồi lâu sai mới hồi phục lại tinh thần, trầm giọng nói.
“Nhất định sẽ chuyển lời.”
Nói xong chuyện này, Ninh Tương Y lại muốn nói sang chuyện khác với hắn.
Trong lúc đó Ninh Giác luôn nhìn nàng với ánh mắt thâm trầm vẻ soi mói khiến nàng có phần không được tự nhiên, không lâu sau liền đứng dậy cáo từ.
“Tối nay tiên sinh sẽ rời đi sao?”
Trước khi đi, Ninh Giác giơ chén trà hỏi.
Ninh Tương Y gật đầu: “Việc này cấp bách, đêm nay sẽ đi.”
Ninh Giác không nói gì thêm, chỉ là đứng dậy cười nói.
“Vậy cô sẽ tiễn tiên sinh một đoạn đường, mời”