Thời gian như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã năm năm.
Viện y học hoàng cung, phòng thí nghiệm.
Cô gái mặc áo khoác bác sĩ màu trắng đang đứng trước cabin quan sát, mái tóc đen dài uốn xoăn được buộc cao, đôi mắt vắt ra nước sáng tỏ mà kiên định, chậm rãi ấn nút đỏ trên bảng điều khiển.
Hơn mười người cũng mặc áo khoác bác sĩ đứng vây quanh cô gái, theo động tác của cô, tất cả mọi người đều nín thở.
Tấm chắn phòng vệ cách ly của cabin quan sát mở ra, mấy con chuột bạch hoạt bát nhảy nhót xuất hiện trong lồng thủy tinh trong suốt.
Mọi người kinh ngạc vài giây, sau đó bùng nổ tiếng hoan hô cực lớn.
Thành công rồi, chúng ta thành công rồi.
Bác sĩ Tiêu, chúng ta thành công rồi.” “Bác sĩ Tiêu, có vaccine này, virus wensar sẽ không hoành hành trên thế giới này nữa.” “Cám ơn cô, cám ơn cô dẫn dắt chúng tôi đột phá nút thắt này, phá vỡ nan đề của thế giới.”
Trong số họ có người nói tiếng của nước Thanh Bạch, có người nói tiếng nước Z, nhưng trên gương mặt mỗi người đều có nụ cười vui vẻ chân thành.
Tiêu Nhi nhàn nhạt cong môi: “Đây là công lao của mọi người.
Mỗi một người ở đây, bao gồm cả bọn chúng nữa”
Cô chỉ mấy chú chuột bạch trong lồng thủy tinh: “Đều là công thần của hạng mục này.” Cô cúi người thật sâu với mọi người: “Cám ơn mọi người luôn bên cạnh và theo dõi!” “Oa! Bác sĩ Tiêu vạn tue! vận tue…
Mọi người hoan hô.
“Được rồi, được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi!” Giọng nói vui vẻ của người đàn ông vang lên, mang theo uy nghi vương giả không thể kháng cự.
Mọi người không cần quay đầu, cũng biết là tam hoàng tử điện hạ của họ đã đến.
Họ nhìn nhau, lôi kéo nhau rời khỏi, ai nấy đều cười tủm tỉm nháy mắt với Tiêu Nhi.
Thời gian năm năm, mọi người đều biết, bác sĩ Tiêu đến từ biển này, mang theo y thuật truyền kỳ, chính là tam vương phi tương lai của họ.
Trong phòng thí nghiệm rộng lớn, chớp mắt chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau.
Hồng Liệt Ba Tụng mặc áo choàng hoàng tử thêu chỉ vàng chỉ bạc, tay cầm bó hoa bách hợp, dùng tiếng nước Z thành thạo nói: Chúc mừng em!”
Thời gian năm năm, đủ để tất cả mọi người trưởng thành tốt đẹp hơn.
Tiêu Nhi nhìn đóa hoa, chân mày khẽ cau lại.
Hồng Liệt Ba Tụng vội giải thích: “Em từng nói, nếu không cần thiết, phòng thí nghiệm không được xuất hiện những thứ như phấn hoa, anh nhớ mà.
Cái này là hoa giả đã được làm sạch, đảm bảo không có mấy thứ đó.”
Chân mày Tiêu Nhi dãn ra, khóe môi cong lên nụ cười khẽ.
Cô vươn tay nhận hoa, vuốt ve cánh hoa làm giả như thật, khẽ nói: “Cám ơn.
Thực ra, anh không cần phải tặng em đâu.”
Nét mặt Hồng Liệt Ba Tụng nở nụ cười mãn nguyện: “Đây là vinh hạnh của anh.
Xin hỏi bác sĩ Tiêu tôn quý, bây giờ em có thể tan làm chưa? Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của em, có thể sớm về nhà với anh để tổ chức party không?”
Tay của anh ta vẽ một đường cong trong không trung, khom người xuống như một thân sĩ, bày ra tư thế mời.
Tiêu Nhi bị dáng vẻ khoa trương của anh ta chọc cười, ánh mắt bỗng chốc hoảng hốt.
Thì ra bất tri bất giác, bản thân đã 26 tuổi rồi.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, đặt hoa vào trong tay Hồng Liệt
Ba Tụng: “Xin lỗi, bây giờ vẫn chưa được.
Tuy thí nghiệm thành công, nhưng em vẫn phải thu thập số liệu cụ thể của những công thần nhỏ kia để so sánh và phân tích.
Hơn nữa, anh biết mà, em không muốn mừng sinh nhật lắm.” Đáy mắt Hồng Liệt Ba Tụng xẹt qua vẻ thất vọng, nhưng khoảnh khắc anh ta ôm đóa hoa đứng thắng người lại, trên gương mặt đã khôi phục ý cười thoải mái: “Haha, anh biết em sẽ nói vậy mà, cho nên không sắp xếp gì cả.
Có điều, cơm vẫn phải ăn, em nhớ về sớm đấy!” “Được.” Tiêu Nhi gật đầu.
Hồng Liệt Ba Tụng mãn nguyện vẫy tay với cô, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tiêu Nhi nhìn bóng lưng của anh ta, nụ cười nhạt trên gương mặt, trầm xuống từng chút.
Chạng vạng tối, mặt trời lặn về tây.
Hoàng hôn rực cháy thiêu đốt một đám mây đỏ phía chân trời, rực rỡ chói mắt.
Biệt viện hoàng cung.
Tiêu Nhi đi theo nữ hầu xuyên qua hành lang dài phong cách Châu Âu rợp bóng cây xanh, bên cạnh những cây cột La Mã màu trắng trưng bày những giỏ hoa chim thiên đường rực rỡ, đi đến phòng ăn biệt viện.
Trong phòng ăn rộng rãi lát đá cẩm thạch màu đen trắng, chỉ có một chiếc bàn dài chính giữa.
Trên chiếc bàn bày rất nhiều món ăn phong phú, có mỹ thực của nước Z, cũng có món ngon truyền thống của nước Thanh Bạch.
Chân nến kiểu tây, dưới ánh nắng nhàn nhạt, lung lay ánh nến ấm áp.
Gương mặt nữ hầu dẫn đường mang theo nụ cười, bàn tay làm tư thế mời vào trong, yên lặng lui ra.
Còn nói không chuẩn bị, lại chuẩn bị nhiều như vậy! Tiêu Nhi yên lặng cười khổ, bước qua cánh cửa, đi vào trong.
Khoảnh khắc khi cô bước vào phòng ăn.
Trong phòng ăn vang lên giai điệu hợp tấu “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ” của piano và saxophone.
Tiếng piano thanh thúy ưu nhã, tiếng saxophone trầm thấp, hai âm sắc hoàn toàn khác biệt hòa lẫn, tạo ra giai điệu ưu mỹ, khiến toàn thân căng chặt của người ta lập tức được thả lỏng.
Tiêu Nhi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, trước cửa sổ chếch phòng ăn, một lớn một nhỏ đang chuyên tâm biểu diễn.
Cùng một bộ tuxedo màu đen, sơ mi trắng, thắt nơ đen, lịch lãm lại phong độ.
Người lớn đương nhiên là Hồng Liệt Ba Tụng, anh ta đang cầm cây saxophone màu vàng, thổi đầy cảm xúc, theo tiết tấu lắc lư cơ thể.
Trước cây đàn piano bên cạnh anh ta, là một bé trai đáng yêu đang ngồi.
Cậu bé ngồi trên chiếc ghế piano được đặt chế, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhẹ nhàng lướt nhanh trên phím đàn.
Mái tóc đen ngắn xoăn tự nhiên, tròng mắt đen sâu sáng tỏ, sống mũi cao, đôi môi hồng nhuận, gương mặt bánh bao vẫn chưa mất đi vẻ bụ bẫm trẻ con, vừa đáng yêu vừa đẹp trai.
Hoàng hôn còn sót lại khẽ rơi trên người cậu bé, mang đến cho cậu một vầng hào quang màu vàng kim, như mặt trời bé nhỏ chốn nhân gian.
Trái tim Tiêu Nhi, lập tức được lấp đầy.
Khúc nhạc kết thúc.
Cậu bé lập tức nhảy khỏi ghế piano, chạy nhanh bổ nhào về phía Thieu Nhi.
Tiêu Nhi vội vàng mở hai tay ra, bé bổng cậu bé, ôm vào lòng.
“Mami, sinh nhật vui vẻ!”
Cậu bé ôm chặt cổ Tiêu Nhi, hôn chụt một cái lên gương mặt
Ánh mắt Tiêu Nhi cong cong, thân mật hôn lên mặt cậu bé:
CÔ.
“Cám ơn con yêu!” Hồng Liệt Ba Tụng đặt saxophone xuống, chậm rãi đi về phía hai người, vươn tay ôm chặt một lớn một nhỏ, hôn lên má Tiêu Nhi: “Sinh nhật vui vẻ!”
Tiêu Nhi cúi đầu, khẽ nói: “Cám ơn!”
Hồng Liệt Ba Tụng mỉm cười không nói.
Anh ta thành thạo nhận cậu bé trong lòng Tiêu Nhi ôm vào lòng mình, đẩy Tiêu Nhi ngồi xuống vị trí bên trái bàn ăn, đặt cậu bé ngồi lên ghế bên phải mình.
Người giúp việc lập tức mang bánh kem cắm nến đến.
Trên bánh kem màu lam, dùng kem vẽ những con sóng trăng, đảo nhỏ màu vàng và rặng dừa xanh.
Dưới rặng dừa, trên bờ cát, là bóng lưng ba người, hai lớn một nhỏ dựa sát vào nhau.
Ánh nến lấp lánh, phản chiếu trong mắt Tiêu Nhi.
Cô nhìn một bàn đầy món ăn và tất cả những thiết kế chu đáo, bất lực nói: “A Liệt, chỉ là sinh nhật bình thường thôi, anh làm long trọng quá.” “Mỗi năm muốn tổ chức sinh nhật cho em, em đều từ chối.
Lần này hết cách rồi, anh chỉ đành tiền trảm hậu tấu.”
Hồng Liệt miệng thì nói miễn cưỡng, gương mặt lại không giấu nổi vẻ đắc ý: “Hơn nữa, với hoàng thất bọn anh mà nói, đây đã là cách thức chúc mừng bình thường nhất rồi.
Hôm nay em, không thể từ chối anh nữa.
Đợi một lát, còn có một niềm vui bất ngờ tặng cho em”
“Đúng đó đúng đó.” Cậu bé mím môi nhịn cười, đôi mắt lớn vừa đen vừa sáng chớp mắt nhìn Tiếu Nhi: “Vì bất ngờ này, daddy đã chuẩn bị rất lâu rất lâu! Mami, tuyệt đối không thể từ chối!”
Tiêu Nhi nhìn người lớn, lại nhìn đứa nhỏ, hai gương mặt cùng chân thành và nhiệt tình, thật sự khiến người ta không thể cự tuyệt.
Cô cong khóe mắt, thỏa hiệp lắc đầu: “Được rồi! Nhưng mà, phải để em ước nguyện trước, rồi mới xem điều bất ngờ, có được không?” “Được!”
Hồng Liệt và cậu bé cùng lên tiếng, đồng loạt gật đầu.
Tiêu Nhi nhắm mắt, âm thầm thở ra một hơi.
Một lúc sau, cô mở mắt, một hơi thổi tắt nến.
“Oa!” Cậu bé lập tức vui mừng vỗ tay: “Mami giỏi quá!”
“Bởi vì mẹ là mami của con yêu giỏi nhất, đương nhiên cung phải giỏi rồi!” Tiếu Nhi cách bàn ăn, thân mật xoa đầu tóc xoăn mềm mại của cậu bé thuận thể ngiêng đầu nhìn Hồng Liệt nói: “Anh biết vừa rồi em cầu nguyện điều gì không?”
Hồng Liệt cong môi, tự tin mỉm cười: “Bất kể là ước nguyện gì, lập tức sẽ thành hiện thực.”
Vừa dứt lời, anh ta đã búng tay.
“Tách!” một tiếng, tấm rèm phía trên phòng ăn mở ra, vô số cánh hoa hồng đỏ thắm lần lượt rơi xuống.
Phòng ăn rộng lớn, lập tức rơi xuống một cơn mưa hoa hồng lãng mạn.
Tiêu Nhi kinh ngạc che miệng.
Cậu bé đứng trên ghế, hưng phấn xòe hai tay nắm lấy cánh hoa hồng, cười đến mày mắt cong cong.
Tiếng piano du dương vang lên bản “To Alice” kinh điển.
Theo cơn mưa hoa hồng rơi xuống, còn có một khí cầu hình trái tim màu đỏ.
Bên dưới khí cầu là một chiếc hộp nhung màu lam.
Hồng Liệt đứng lên, xòe lòng bàn tay ra, hộp nhung màu lan rơi chính xác vào lòng bàn tay rộng lớn của anh ta.
Giống như đã tập qua vô số lần, anh ta tháo chiếc hộp ra, dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, đầu gối chậm rãi khụy xuống.
Ánh mắt của anh ta còn sáng hơn sao trời, nụ cười trên gương mặt không còn tùy ý đơn thuần nữa, thêm vài phần trịnh trọng và nghiêm túc.
Tiêu Nhi đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng đứng lên nắm tay Hồng Liệt, ôn tồn nói: “Nguyện vọng mà em ước ban nãy là hi vọng lần này trở về nước Z làm việc, tất cả có thể thuận lợi!”
Về nước Z?!