Cùng lúc đó, còn có một người nhận được tin, chính là Ninh Giác.
Trên thực tế, khi hắn nhận được thư Tiêu Uyên gửi, trong lòng cũng rục rịch!
Sở dĩ bản vẽ của Y Nhi thiết kế theo quỹ đạo như thể, đơn giản là vì nối đường thủy với Ngọc Hành, một là để lén qua, hai, cũng là để làm cơ sở cho tâm nguyện muốn thông thương bốn nước của nàng.
Hơn nữa Tiêu Uyên luôn tu sửa theo kế hoạch cũ, không biết Y Nhi… có ở Ngọc Hành hay không?!
Bởi vì sợ dọa nàng chạy, cho nên Ninh Giác cố ý nói hắn ta không đi được, nhưng sẽ phái người tiếp xúc với người của Tiêu Uyên, mà nếu như Y Nhi thật sự tham dự chuyện này, thật sự ở Ngọc Hành hơn một năm nay, như vậy trong đám người chạm mặt lần này, nhất định có nàng!
Cho nên Ninh Tương Y hoàn toàn không ngờ, chuyển đi nàng tự cho là an toàn, đã có hai người để mắt tới nàng chặt chẽ.
Không phải nàng không muốn điều tra, chỉ là nàng hoàn toàn không ngờ sẽ có người dụng tâm như vậy, đồng thời dốc hết sức lực muốn nắm giữ từng cử chỉ hành động của nàng, cho nên buông lỏng cảnh giác.
Nàng trèo đèo lội suối chuẩn bị vòng qua cửa ải, lại lơ đãng phát hiện ra một số món đồ thú vị.
Nghĩ vậy, nàng mở lòng bàn tay ra, là hai hòn đá xám còn dính đất sét đen.
Đá vôi nha… Nếu không phải bây giờ nàng không có tinh lực đi cải tiến lò luyện, trong tay cũng không có bất kỳ viên gạch chịu lửa dùng cho nung khô khoáng thạch nào… Nếu không nàng đã có thể làm xi măng sửa đường rồi!
Xem ra chờ có thời gian, nàng phải đi mở mỏ, một số kim loại hiếm giúp đỡ nghề rèn rất lớn, ví dụ như lò luyện, một khi thêm vật liệu chịu lửa, nhiệt độ trong lò được nâng cao, là sự giúp đỡ lớn với việc nghề rèn.
Có điều những chuyện này quá xa, nàng dùng khăn tay gói kỹ hòn đá, sau đó giấu trong ngực đi tiếp.
Theo tốc độ này, khoảng hai ngày nữa là có thể đến Đại Dục.
Cứ như vậy, nàng ôm tâm tình chờ mong kỳ quái nào đó, đến biên cảnh Đại Dục.
Đại Dục và Ngọc Hành có rất nhiều nơi giáp nhau, mà nơi nàng đến thuộc về Tây An trước khi xuyên qua, đồ ăn nơi đó đặc sắc, khiến nàng rất có khẩu vị.
“Nào, vị gia này, mì của ngài!”
Tiểu nhị để một tô mì xuống rồi rời đi, mì sợi to dày nhìn đã khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Ninh Tương Y ăn từng miếng, diễn vai nam nhân nhập tâm ba phần.
“Nghe nói gì chứa? Bệnh của Trương viên ngoại được chữa khỏi rồi!”
Một giọng khác vội hỏi: “Là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy!” “Không rõ nữa… Nghe nói là một thiếu niên như tiên trên trời, cho một viên thuốc đã cứu được người, nghe người ta nói, dáng vẻ đó không dính khói lửa trần gian…”
Ninh Tương Y không để ý lắm, thiên hạ lớn như vậy, có mấy nhân vật nổi bật là rất bình thường, chẳng có gì lạ.
Ăn mì xong, nàng liền chuẩn bị tiếp tục lên đường, nhưng con người nàng tương đối tham ăn, trước khi đi còn quét sạch một phen, lúc này nàng thấy may mắn trong lòng, may mắn có không gian nha!
Mùa hè cây xanh ít lá, nhưng đi trong rừng vẫn rất thoải mái, nơi đây, nàng cưỡi một con ngựa, đi ung dung, trong tay cầm bánh phủ đường, con ngựa dưới người thỉnh thoảng cúi đầu ăn cỏ.
Thế nhưng đi không bao lâu, nàng lại bị người cản đường đi.
Đó là một thiếu niên áo trắng tung bay, trên mặt đeo mặt nạ sặc sỡ chỉ trẻ con mới thích, không hợp với khí chất y phục của hắn ta.
Ninh Tương Y cảm thấy nhìn quen mắt, quên cả tiếp tục ăn bánh trong tay, mà ánh mắt của đối phương nhìn nàng chằm chằm, hoặc là nói, nhìn chằm chằm bánh đường trong tay nàng.
Nuốt một ngụm nước bọt.
“Vị cô nương này, ta có thể dùng những thứ này đổi lấy bánh trong tay cô không?”
Nói rồi, hắn ta lấy mấy cái bình ra, chỉ riêng bản thân cái bình cũng có giá trị không nhỏ!
Mặc dù có mặt nạ che đi, nhưng đôi mắt của hắn ta còn tinh khiết hơn tuyết đọng quanh năm không thay đổi trên đỉnh núi, thế nhưng hắn ta mới mở miệng, Ninh Tương Y đã không nhịn được khóc!
Sư phụ, đây là giọng của sư phụ!!
Nàng vẫn luôn nhớ nhung, lại chưa từng có dũng khí đi gặp người, bây giờ người xuất hiện trước mặt Ninh Tương Y, sạch sẽ đơn thuần như lúc mới gặp lúc.
Thấy Ninh Tương Y khóc, dọa Thu Hành Phong luống cuống chân tay, hắn không rõ, vì sao chỉ là muốn trao đổi đồ ăn với đối phương mà cũng khiến cô gái này khóc nhè, rõ ràng các đồ đệ nói đồ trong tay hắn rất đáng tiền mà, rõ ràng hắn cũng không ra tay cướp… Lẽ nào mặt nạ của hắn quá đáng sợ?
Hết cách rồi, khi ở trong thành, người người đều nhìn hắn chăm chú, khiến hắn không được tự nhiên, cho nên mới chọn một chiếc mặt nạ xấu xí, chắc dọa nàng rồi.
Nghĩ vậy, hắn đưa tay tháo mặt nạ của mình xuống… Trong nháy mắt đó, như ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu sáng một vùng không gian, trời đất cũng ảm đạm phai mờ.
Dung nhan của hắn tuyệt mỹ, càng hiếm lạ hơn là lưu giữ sự tinh khiết ban đầu của thế gian, đôi mắt chớp chớp như dòng nước trong, nở nụ cười sạch sẽ “Cô nương, ta… không phải người xấu.
”
Kết quả, Ninh Tương Y khóc càng lớn tiếng hơn!
Đúng vậy, người không dính khói lửa trần gian trước mắt, nhìn như thiếu niên, trên thực tế đã hai mươi bảy, nhưng tâm trí của hắn vĩnh viễn dừng ở mười tuổi, độ tuổi thông minh nhanh nhảu, lại đơn thuần hiền lành.
Ninh Tương Y khóc nhảy xuống ngựa lưng, ngẩn ngơ, rồi mang đồ ăn trong không gian ra cho hắn giọn
Nhìn thấy Ninh Tương Y lôi ra một đống đồ, Thu Hành Phong không hề sợ hãi, ngược lại còn hơi kích động nói: “Cô nương! Sao cô có nhiều đồ ăn vậy, ta có thể trao đổi với cô không?”
Lúc này Ninh Tương Y mới lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ngươi cứ… cầm lấy đi, ta no rồi!”
Thu Hành Phong nghe vậy vô cùng thỏa mãn, Ninh Tương Y toàn lấy đồ chay, mà hắn chỉ ăn chay.
Hắn thấy trong tay còn có ba bình đan dược, như vậy thì có thể đổi ba món ăn với cô nương này, hơn nữa hắn còn thông minh chọn lựa món tương đối lớn, cảm thấy mình được lời.
Hắn không hề biết rằng linh đan trên núi Vân Đỉnh một viên khó cầu, hắn được sư tổ bảo vệ quá tốt, tâm tính mười tuổi, lại không biết giá hàng bao nhiêu.
Ninh Tương Y sững sờ nhìn hắn chỉ lấy ba loại, bỏ vào túi y phục, sau đó để đan dược vào tay nàng, rồi hành lễ cáo từ.
“Khoan đã!”
Ninh Tương Y như bừng tỉnh trong mơ, gọi hắn “Còn có chuyện gì vậy?” Thu Hành Phong hơi khó khăn túm lấy bọc đồ của mình, có phải vị cô nương này đổi ý không, nhưng làm sao được, hắn chỉ ăn chay, lại không biết rau dại quả dại gì có thể ăn, đi đường trong núi đã đói bụng cả ngày rồi.
Ninh Tương Y chỉ cần nhìn hắn, đã có thể đâm thủng ý nghĩ của hắn, hành động của hắn kết hợp với khuôn mặt trong sạch thật sự quá dễ đoán! Khiến ngữ điệu của Ninh Tương Y không khỏi buông lỏng.
Nàng nhẹ giọng hỏi… “Ngươi, có đồ đệ không?”
Khi hỏi câu nói này, nàng rất căng thẳng.
Cả trái tim đang thấp thỏm, lại không biết hi vọng nghe thấy đáp án như nào.