Thời gian thoáng một cái đã qua hơn một năm, bây giờ Ninh Tương Y đã mười lăm.
Lúc này nàng ngồi trong chòi hóng mát bên cạnh đường sông, nhìn tiến độ và công nhân bận rộn, trong lòng suy đoán muốn đả thông mấy đường sông bí mật này là chuyện trong tháng, vừa nghĩ tới tài nguyên cuồn cuộn sau khi thông đường sông mang tới, nàng đắc ý uống trà lạnh, ngắm non xanh nước biếc, vô cùng hài lòng.
Trải qua hơn một năm cố gắng, Ninh Tương Y đã biến thành một tiểu phú bà, dưới sự giúp đỡ của Vân Quý phi, Ninh Tương Y và Tiêu Uyên hợp tác chiếm lại từng hiệu cầm đồ, mở ngân hàng.
Một năm rưỡi qua, Hoàng đế gần như dành phần lớn thời gian ở chỗ Vân Cẩm, thổi gió bên gối cũng không cần tiền, động viên một quốc gia cũng rất lợi hại, cộng thêm Tiêu Uyên ra tay hào phóng, ra tay như nước chảy, mặc dù ngân hàng còn đang ở giai đoạn cất bước, nhưng dùng câu một ngày thu đầu vàng mà nói vẫn là ít.
Cuối cùng Tiêu Uyên cũng trải qua cuộc sống yên ổn tạm thời, nhưng tất cả lại được xây dựng dựa trên sự hi sinh của mẫu phi, cho nên hắn không ngừng cố gắng, mới không phụ sự hi sinh của mẫu phi hắn.
Có điều Vân Cẩm đã không còn là Vân Cẩm lúc trước nữa.
Hơn một năm trước, Đại hoàng tử còn đang dưỡng thương bị đưa đi Lâu Diệp cùng Lỗ Tra, người mẹ đáng thương khóc đứt từng khúc ruột, còn quỳ một ngày một đêm ngoài cung Vân Quý phi, cầu bà ấy giơ cao đánh khẽ, nhưng cuối cùng bà ta quỳ đến ngất đi cũng không nhìn thấy mặt Vân Cẩm.
Mà sau đó, tứ hoàng tử cũng bởi vì tai có tật, không chữa được dẫn đến bị điếc, còn cắt đi một nửa, khuôn mặt bị ảnh hưởng, coi như phế hoàn toàn.
Mẹ Tứ hoàng tử không chỉ một lần đi kiếm chuyện với Vân Cẩm, kết quả có một ngày, hại Vân Cẩm rơi xuống nước, bị Hoàng đế giáng ba cấp, lần này, trong hoàng cung, ngay cả Hoàng hậu cũng phải tránh né mũi nhọn.
Ninh Tương Y đã nhìn quen những tranh giành trong hậu cung, dù sao nàng muốn làm gì, tự nhiên có Tiêu Uyên ra mặt, cho nên nàng cũng vui vẻ làm phụ tá, dù sao chỉ cần Tiêu Uyên đi cầu xin, Vân Cẩm nhất định sẽ đồng ý, cho nên đã lâu rồi nàng không gặp Vân Cẩm.
Lúc này, có người đưa tin mật tới, thì ra là tin của Đại Duc.
Sau khi có tiền có người, nàng vẫn chú ý động tĩnh của bốn nước lớn, nhất là tình hình của Đại Dục, ngay cả chính nàng không nói rõ được vì sao lúc nào cũng chú ý những tin tức này, nhưng nàng không nhịn được muốn nghe đôi câu vài lời.
Lúc trước phủ Trấn Quốc Hầu làm đám tang, Hoàng hậu vốn muốn từ chối mối hôn sự này, thế nhưng về sau, xảy ra chuyện Diệp cô nương rơi xuống nước được Thái tử cứu, danh dự bị Thái tử hủy, Thái tử liền hứa trước mặt người trong thiên hạ là sẽ chờ Diệp Khuynh Vãn ba năm.
Hành động đó khiến cả triều kinh hãy!
Từ trên xuống dưới Trấn Quốc Hầu đều cảm kích Ninh Giác, nhưng lại khiến Hoàng hậu tức đến phát bệnh.
Về sau Hoàng hậu thoáng có khởi sắc, Ninh Giác đi thăm bà ta một lần, cũng không biết nói gì, lúc này Hoàng hậu mới yên, một mình hắn ta đi sông Hoài.
Bản vẽ kênh đào Ngọc Long do nàng đưa được, cho nên Ninh Giác không có khả năng tự tiện thay đổi quỹ đạo nhánh sông, như vậy chờ lòng sông Ngọc Hành được đào, chắc là bên Đại Dục cũng rục rịch.
Có điều chuyện hai nước giao dịch không qua được Ninh Giác, rất có thể bọn họ sẽ gặp mặt.
Nghĩ đến lúc trước Ninh Giác nói thích nàng, bây giờ… không biết là tình huống như thế nào.
Đương nhiên, ở Ngọc Hành, tin nàng nghe được nhiều nhất vẫn là về Ninh Úc tin tức, hình như hắn đang ra sức thể hiện sự tồn tại, chuyện liên quan tới hắn, không cần ra sức nghe ngóng cũng có thể nghe được không ít.
Ví dụ như cứu được Hoàng đế khỏi miệng hổ trên bãi săn, ví dụ như Hoàng đế bệnh nặng hắn phụng dưỡng cực nhọc ngày đêm đến nỗi hôn mê, lại ví dụ như hắn đạt được bảo kiếm vua ban, quét sạch tham quan ô lại! Xét nhà vô số.
Mỗi một lần Thái Thị Khẩu huyết tẩy đều có hắn tọa trấn, tuổi còn nhỏ mà đã khiến tham quan nghe tin sợ mất mật.
Nghe nói hắn còn tự mình thiết lập nhà tù, bên trong có vô số hình phạt, nghe rợn cả người, phàm là đi vào, gần như không ai còn sống đi ra.
Tổng hợp lại là một ý, đó chính là Ninh Úc rất được sủng ái, khiến Hoàng đế hoàn toàn tin tưởng hắn.
Không chỉ cầm một nửa cấm quân trên tay, còn đánh gian thần rồi mới tẩu, ở Đại Dục, có thể nói là dưới một người trên vạn người, lúc này Ninh Giác còn chưa trở về, chờ đến ngày Ninh Giác hồi kinh, không biết sóng ngầm sẽ mãnh liệt như thế nào.
Lúc này, Tiêu Uyên đi về phía nàng từ xa.
Ánh nắng ấm áp phủ vầng sáng lên người hẳn, dung nhan của hắn tinh xảo tuyệt mỹ, hơn nữa vẻ u buồn trên đôi mày ngày xưa cũng biến mất, khiến cả người tỏa ra ánh sáng, góc áo trắng theo bước chân hắn mà khẽ bay bay, có vẻ đẹp chói mắt.
Ninh Tương Y thấy người qua lại đều hành lễ với hắn, nhưng nàng lại không hề nhúc nhích, vẫn ngồi dưới chòi hóng mát uống trà lạnh, híp mắt quan sát hắn.
Hơn một năm nay, Tiêu Uyên xoay người một cái, địa vị đi lên, ngoại hình đẹp lại có tiền, cô nương muốn gả cho hắn có thể xếp từ hoàng cung tới biên cảnh, hơn nữa Vân Quý phi cũng không chỉ một lần tổ chức tiệc tuyển phi” cho hắn, đều bị hắn lấy lý do không chợp mắt từ chối.
mật.
Nghe nói hắn còn tự mình thiết lập nhà tù, bên trong có vô số hình phạt, nghe rợn cả người, phàm là đi vào, gần như không ai còn sống đi ra.
Tổng hợp lại là một ý, đó chính là Ninh Úc rất được sủng ái, khiến Hoàng đế hoàn toàn tin tưởng hắn.
Không chỉ cầm một nửa cấm quân trên tay, còn đánh gian thần rồi mới tẩu, ở Đại Dục, có thể nói là dưới một người trên vạn người, lúc này Ninh Giác còn chưa trở về, chờ đến ngày Ninh Giác hồi kinh, không biết sóng ngầm sẽ mãnh liệt như thế nào.
Lúc này, Tiêu Uyên đi về phía nàng từ xa.
Ánh nắng ấm áp phủ vầng sáng lên người hẳn, dung nhan của hắn tinh xảo tuyệt mỹ, hơn nữa vẻ u buồn trên đôi mày ngày xưa cũng biến mất, khiến cả người tỏa ra ánh sáng, góc áo trắng theo bước chân hắn mà khẽ bay bay, có vẻ đẹp chói mắt.
Ninh Tương Y thấy người qua lại đều hành lễ với hắn, nhưng nàng lại không hề nhúc nhích, vẫn ngồi dưới chòi hóng mát uống trà lạnh, híp mắt quan sát hắn.
Hơn một năm nay, Tiêu Uyên xoay người một cái, địa vị đi lên, ngoại hình đẹp lại có tiền, cô nương muốn gả cho hắn có thể xếp từ hoàng cung tới biên cảnh, hơn nữa Vân Quý phi cũng không chỉ một lần tổ chức tiệc tuyển phi” cho hắn, đều bị hắn lấy lý do không chợp mắt từ chối.
Đến mức Ninh Tương Y hơi hoang tưởng có phải tên này vừa mắt nàng không vậy?
Lúc này, Tiêu Uyên cũng đến gần chòi hóng mát, hắn nhìn thấy người bên ngoài bận rộn đào kênh đào, nửa đùa nửa thật nói: “Nghe nói trong tay cô có vũ khí có sức mạnh lớn, có thể ngăn sông phá núi, sao, bây giờ bị dọa không dám dùng nữa à?”
Ninh Tương Y rót cho hắn một chén trà lạnh, cười hì hì nói: “Không phải không cần, mà là chưa tới thời điểm!”
Nói rồi, nàng lại cười trên nỗi đau của người khác hỏi: “Sao ngươi lại đi ra? Chẳng phải mẫu phi ngươi nói, ngươi không chọn phi, bà ấy sẽ không thả ngươi ra sao?” “Nói đến mẫu phi…” Hắn nhìn qua Ninh Tương Y: “Mẫu phi thật sự nhớ cô, lần nào cũng hỏi cô vì sao không vào cung thăm mẫu phi” “Miễn đi.” Ninh Tương Y nhún vai: “Hoàng cung Ngọc Hành của ngươi quá loạn, ta không thèm đi đâu.”
Bây giờ, có thể nói hoàng cung Ngọc Hành xa hoa lãng phí đến cùng cực!
Bọn họ bắt chước người xưa đào ao rượu, phàm là cung nhân của rượu cao đều chỉ có thể mặc lụa mỏng, hơn nữa ai ai cũng là mỹ nhân, khắp nơi là mùi thơm rượu thịt và mùi son phấn của nữ nhân, hơn nữa tiếng nhạc không ngừng, khiến người ta ở trong đó không biết đến ánh mặt trời.
Nghe nói Tiêu Thằng ngày ngày chìm đắm trong đó, bây giờ ngay cả tấu chương cũng là Tiêu Uyên phê duyệt.
Nói đến đây, Tiêu Uyên cười ngượng, hắn cũng không biết nói thế nào, mẫu phi hắn thay đổi, rõ ràng vẫn là người đó, thế nhưng có đôi khi, hắn lại cảm giác có chút đáng sợ.
Cũng ví dụ như ao rượu thịt ôi bắt chước Thương Trụ này, là do Vân Cẩm yêu cầu.
Có điều bà ấy vẫn rất quan tâm mình, nhưng có đôi khi ánh mắt nhìn hắn lại là lạ, khiến hắn có cảm giác không nói nên lời.
Lúc này Ninh Tương Y nâng chén rượu lên sẽ giọng nói.
“Ngươi phải cẩn thận mẫu phi ngươi.”
Tiêu Uyên cười một tiếng, vừa định nói nàng đang nói đùa, nhưng Ninh Tương Y lại nói một câu.
“Câu này, ta nói thật đấy.”
Nàng nhìn nơi nào đó bên ngoài, nở nụ cười sâu xa, một người yếu ớt không có khả năng đột nhiên trở nên dũng cảm mạnh mẽ, cách duy nhất mạnh lên chính là vặn vẹo, cuối cùng biến thái.
“Không nói chuyện này nữa.”
Tiêu Uyên đột nhiên chuyển chủ đề: “Hai ngày này ta không đi được, nhưng ta đã truyền tin cho Thái tử Đại
Dục, nói chuyện hợp tác liên quan tới kênh đào, hắn cũng có ý, bảo ta phải người tiếp xúc với một người dưới tay hẳn.
Mà người đó là người phụ trách tu sửa mấy nhánh sông chúng ta cần, hi vọng cô có thể thay ta đi gặp hắn một lần.”