Động tĩnh của phủ Trấn Quốc Hầu lớn như thế, dĩ nhiên khiến rất nhiều người không ngủ được, tin lão phu nhân mất nhanh chóng lan ra khắp các phủ.
Mà Tề Vương phủ còn chưa tắt đèn, Ninh Úc vẫn chưa ngủ.
Lúc này hắn đang múa bút thành văn trên bàn, vô số suy nghĩ và cấu tứ trào ra như nước chảy, Ninh Tương Y truyền lại cho hắn, hắn ứng dụng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn sáng tạo ra giá trị vốn có của nó.
Có điều hoàng tỷ à, tỷ ở đâu vậy?
Đang lúc Ninh Úc gửi thư cho chưởng sự cửa hàng, liền nhận được hai tin, một là chuyện của phủ Trấn Quốc Hầu, hắn hơi nhướng mày, nhìn về phía Đông cung, mỉm cười.
Người ca ca có danh lương thiện không biết có liên quan đến chuyện này không.
Có điều dù sao cũng không liên quan đến hắn, Diệp Khuynh Vãn không gả cho Thái tử được cũng không sao, Thái tử cũng không thể nào không thành hôn, dù sao Hoàng hậu vẫn còn, cho nên chuyện này bị hắn ném sang một bên, xem tin thứ hai.
Trên tờ giấy thứ hai chỉ có một câu.
Nghi ngờ Ninh Tương Y xuất hiện ở biên giới Ngọc Hành!
Hắn mừng rỡ xem lại nhiều lần, xác nhận đi xác nhận lại, sau đó nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, ngực phập phồng, đôi mắt như ngọc cũng lóe lên tia sáng.
Hoàng tỷ… Cuối cùng hắn cũng có được tin của nàng!
Hôm sau, Ngọc Hành đổ trận tuyết lớn!
Nhưng tuyết dù lạnh cũng không lạnh bằng lòng người, sáng sớm, thi thể không ngừng được kéo ra ngoài từ Hành Vân cung, để lại vết máu trên mặt đất, trên màu trắng lóa mắt là màu đỏ chấn động.
Toàn bộ đại điện chỉ nghe thấy tiếng gầm của Tiêu Thắng!
Cả người ông ta như điên, hai mắt đỏ hồng!
Bên dưới Đại hoàng tử Tiêu Chu bị đánh đến thoi thóp, sưng mặt sưng mũi không nói nên lời, cũng đáng đời.
Đêm hôm khuya khoắt, Hành Vân cung liên tục có tiếng kêu rên, không ai dám đi xem, vất vả lắm mới lắng xuống, kết quả Đại hoàng tử vội vàng chạy tới, sau khi hỏi qua tình hình, lấy danh nghĩa hộ giá xông vào, để bộ mặt xấu xa ác độc của hai nam nhân bại lộ trong mắt người đời.
Mà tiếng kêu sợ hãi của hắn ta cũng đánh thức Tiêu Thắng đang chìm đắm, khi ông ta phát hiện mình ở dưới người một nam nhân, đầu óc ông ta lập tức liền bị cơn phẫn nộ đốt cháy, vừa khéo tay ông ta chạm vào thứ gì thô thô, phát hiện là con dao, không chút suy nghĩ trở tay đâm tới!
Lỗ Tra đáng thương còn đang hưởng thụ, dưới thân lại đau nhức dữ dội! Hắn ta bị Tiêu Thắng chém thành phế!
Tiếng kêu thảm thiết của hắn ta đến tại đám hộ vệ, bọn chúng nhìn thấy vương gia nhà mình thê thảm, nào chịu được, vội vàng đánh nhau với người của Hoàng đế!
Mà Tiêu Thắng cũng méo mặt, ông ta cố gắng gượng dậy, oán độc nhìn qua kẻ cầm đầu Tiêu Chu, hận không thể xé hắn ta thành mảnh nhỏ!
Xong, xong rồi! Một Hoàng đế như ông ta lại bị một nam nhân… !!
Nếu không diệt khẩu toàn bộ, ông ta nào còn mặt mũi gì sống trên đời?!
Mặc dù Lỗ Tra mang theo không ít người, nhưng dù sao nơi này cũng là hoàng cung Ngọc Hành, người của hắn ta dần dần bị giết hết, lúc đầu Tiêu Thắng muốn giết cả Lỗ Tra và Đại hoàng tử, vẫn là An vương đuổi tới kịp thời, cứu được hai tên đó.
Bây giờ, Lỗ Tra đã được đưa đi chữa trị, mà Tiêu Chu không thể tránh khỏi bị đánh một trận tơi bời khói lửa, đêm nay có thể nói là gà bay chó chạy!
Khi An vương đi vào đại điện, Tiêu Thắng vì gào thét khản cổ mà ngồi trên long ỷ thở hổn hển, nghĩ xem còn chưa giết ai.
Cho nên khi nhìn thấy An vương luôn rất được ông ta nể trọng, trong mắt của ông ta lóe lên sát ý!
An vương bị ông ta nhìn đến nỗi trên mặt cứng lại, vẫn cung kính hành lễ, giọng điệu tha thiết nói: “Bệ hạ bớt giận, đừng trúng kế của kẻ gian!”
Tiêu Thắng cười nhạt, bởi vì động đến chỗ đau mà khuôn mặt trở nên dữ tợn.
“Kẻ gian?” Ông ta hằm hè nhìn An vương: “Muốn trẫm hợp tác với Lâu Diệp là ngươi, muốn trẫm dâng con trai cho người ta cũng là ngươi, bây giờ ngươi hãy nói cho ta, kẻ gian này là ai?”
An vương nghe lời ông ta nói mà đổ mồ hôi lạnh, quỳ phịch xuống: “Bệ hạ, oan uổng quá! Dù người cho thần mượn lá gan, thần cũng không dám ra tay với người đâu!”
Mắt hắn ta lóe lên oán độc, đột nhiên nói: “Theo thần thấy, chuyện này đều là Nhị điện hạ giở trò, nếu không vì sao rõ ràng là hắn, lại… biến thành bệ hạ người chứ?”
Tiêu Thắng nheo hai mắt lại: “”Ý của ngươi là, tên súc sinh đó hại trẫm?”
Nghĩ như vậy, ông ta giận tím mặt: “Người đâu! Đi túm tên súc sinh đó, lăng trì xử tử!!” “Khoan đã khoan đã.
” An vương vui mừng, vội vàng đứng lên đi lên trước nói: “Bây giờ tên Lỗ Tra bị thương nặng như vậy, nếu không ăn nói với Lâu Diệp, sợ sẽ ủ mầm tai vạ, chi bằng… chúng ta đổ hết chuyện này lên người Tiêu Uyên, cứ nói là Lỗ Tra nhìn thấy vẻ đẹp của hắn, muốn cường thủ hào đoạt, kết quả bị Tiêu Uyên gây thương tích, để hắn đi làm con dê thể tội, thế nào?”
Không đợi Tiêu Thắng nói chuyện, đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Tiêu Uyên đẩy thị vệ ra sải bước đi đến, nhìn Tiêu Thắng nói: “Phụ hoàng, người còn muốn bị hắn che mắt à? Sao người không nghĩ rằng hắn mới là kẻ tính kế người?!” “Ngươi ngậm máu phun người!” An vương âm trầm nhìn hắn: “Người đâu! Các ngươi canh phòng kiểu gì vậy, lôi hẳn xuống!”
Thế nhưng lần này, Tiêu Thắng lại không nghe hắn ta, mà lạnh lùng nhìn An vương, ra hiệu cho Tiêu Uyên nói tiếp.
“Phụ hoàng, không nói những cái khác, chỉ nói thế lực trong cung thôi, có thể cùng chơi đùa người và vương gia Lâu Diệp trong lòng bàn tay, còn có ai nữa?” Hắn cười khổ, hai mắt lại lạnh lùng nhìn An vương, yếu ớt nói: “Nếu như ta có năng lực, tối hôm qua, ta cũng sẽ không bị.
.
”
Nói đến đây, ánh mắt hắn đau khổ, không nói được nữa.
Lúc này Tiêu Thắng mới nhớ ra đứa con trai này của ông ta căn bản không có thể lực trong cung, có thể làm ra những chuyện này, chỉ có An vương và Tiêu Chu rất được ông ta trọng dụng thôi.
Hơn nữa hai tên này luôn có quan hệ tốt, Tiêu Chu còn tự mình dẫn người phá hiện trường!
Vừa nghĩ tới đây, ông ta hận đến nghien răng nghiến lợi, hung ác nhìn chằm chằm An vương!
An vương vội nói: “Bệ hạ, hắn ăn nói bừa bãi!”
Tiêu Uyên nói: “Ta đâu có nói là ngươi, ngươi gấp như vậy làm gì.
”
Nói rồi, hắn lại nhìn sâu vào Tiêu Thắng, cười nhạt: “Bây giờ, con đã là kẻ cùng đường mạt lộ không sợ gì nữa, chỉ hi vọng phụ hoàng… đừng bị kẻ khác sai khiến, phụ hoàng không thử nghĩ xem, vì sao An vương nhiệt tình với chuyện cho Lâu Diệp mượn đường, sợ đắc tội với vương gia Lâu Diệp như vậy! Chỉ sợ đến lúc đó mượn đường là giả, kẻ nào đó cấu kết với người ngoài mưu phản mới là thật! Phụ hoàng, người hãy bảo trọng đi!”
Nói xong, hắn cười ha ha rời đi!
An vương lại quỳ trên mặt đất lần nữa, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được, cái gì gọi là lời nói chứa dao cũng có thể giết người!
Tiêu Thắng mới chịu cú sốc lớn, đang là lúc phẫn nộ lại đa nghi, thà giết lầm một trăm, cũng không chịu sót một người.
So với Tiêu Uyên không hề có chút uy hiếp, có thể bóp chết dễ dàng, hiển nhiên An vương luôn được ông ta tin tưởng mấy phần càng khiến thần kinh căng thẳng ông ta xúc động hơn.
“Có đôi khi, chỉ cần Hoàng đế hoài nghi một người, có chứng cớ hay không cũng không quan trọng, bởi vì tất cả lý do của ngươi, đều sẽ bị hắn coi như lấy cớ.
Mà vận dụng lòng người như thế nào, nói mấy lời thích hợp nhất vào thời điểm thích hợp nhất… Lời nói chưa chắc đã không thể giết người.
”
Trong lãnh cung, Ninh Tương Y vừa uống rượu, vừa nói với Vân Cẩm như vậy.