Nam vương là một kẻ ham mê ăn uống cá cược chơi gái, hơn bốn mươi tuổi mà nhìn qua như năm sáu mươi tuổi, hai mắt sưng vù, nhìn không phải kẻ tốt lành gì.
Ninh Kham không có cảm tình gì với loại người dựa vào tổ tiên ăn không ngồi rồi chờ chết, cho nên không để ý lễ vật của hắn ta.
Ai ngờ sau khi hắn ta dâng lên một đống lễ vật bình thường thì không lui đi, mà là tay nâng một cái hộp nhỏ, vẻ mặt nịnh nọt dâng lên: “Bệ hạ, thần có một món bảo bối bảo đảm người thích!”
Hoàng đế phất tay, Thường Thịnh muốn nhận lấy, nhưng Nam vương lại không chịu, nói: “Người bình thường không biết dùng bảo vật này, cho thần làm mẫu được không?”
Đám người bị khơi dậy sự tò mò, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mà Hoàng để thì hơi rướn mày, nghĩ thầm, một phế vật như hắn ta cũng không làm được gì, nên cho phép hắn đi lên.
Nam vương lê cơ thể yếu ớt bước từng bước đến, mà Ninh Úc cũng không kìm được tới gần hơn.
Sau đó hắn ta đứng cách Hoàng để hai mét mở hộp ra, mùi hương kỳ lạ bay ra, Hoàng đế nhìn qua, phát hiện bên trong là chất cao màu đen, không biết để làm gì.
Lúc này, Nam vương lại cầm một vật thể hình ống làm bằng vàng ròng, nhét cao vào, châm lửa xong đưa tới trước mặt Hoàng đế, cười buồn nôn.
“Bệ hạ, thứ này tên là Vân Yên, chính là đặc sản của tiểu quốc bên ngoài! Hít một hơi mệt nhọc tan biến, rất phù hợp với bệ hạ, hay là người thử xem sao?”
Đương nhiên Hoàng đế sẽ không dùng thứ không rõ nguồn gốc này, nhưng mùi thơm kỳ quái phiêu đãng trong không khí, khiến ông ta hơi mê say, sinh ra suy nghĩ thử một lần xem sao.
Khi ông ta chuẩn bị đưa tay, một tay khác lại cầm lấy trước, Hoàng đế nhìn lại, là Ninh Úc.
Vẻ mặt hắn lỗi lạc, cười hào phóng nói.
“Phụ hoàng, nghe hoàng thúc nói thần kỳ như thể, nhi thần cũng hơi tò mò, phụ hoàng không ngại để nhi thần thử trước chứ?”
Bàn tay Hoàng đế vươn ra dừng lại, trong lòng biết Ninh Úc vì bảo vệ ông ta, cảm thấy cảm động, không thấy hắn là người đứng ra trong đám con trai sao? Đúng là hiểu tâm đáng khen, cho nên ông ta cười cười, đồng ý.
Tự dưng bị cướp giữa đường, Nam vương âm trầm nhìn qua Ninh Úc: “Thứ này mạnh lắm, chỉ hợp với người trưởng thành, điện hạ còn nhỏ không nên thử tùy tiện đâu.”
Ninh Úc nhướng mày nói: “Mạnh lắm sao? Sao vừa rồi ngươi không nói?”
Cảm nhận được ánh mắt Hoàng đế bỗng nhiên âm trầm, Nam vương bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, không dám nói nữa.
Ninh Úc chỉ khẽ hít một hơi đã phát hiện, cảm giác này thật sự rất giống cao anh túc mà hoàng tỷ từng nói trong lúc vô tình khi còn bé.
Hoàng tỷ từng nói bây giờ đã tồn tại thứ này rồi, có điều không lưu thông vào nội địa, hơn nữa kỹ thuật chiết xuất có hạn, hút thời gian dài sẽ khiến cơ thể suy nhược, hơn nữa còn gây nghiện…
Ninh Úc nheo mắt lại, nhìn thấy những ánh mắt mờ mịt, trong lòng biết đây là cơ hội tuyệt diệu.
Hoàng đế chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào hắn, nghe thấy Ninh Úc cười nói: “Phụ hoàng, đúng là thứ này có tác dụng nâng cao tinh thần, có điều nhi thần dùng tẩu hút này rồi, nếu như bệ hạ muốn, tối nay bảo hoàng thúc đưa cho người cái khác ạ”
Lúc này Hoàng đế mới cười, phất tay, ra hiệu cho buổi tiệc tiếp tục.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Ninh Tương Y ngồi xếp bằng, cảm nhận được cơ thể dần khôi phục nội lực, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm hơn.
Đột nhiên, trên nóc nhà truyền đến tiếng leng keng, nàng vừa mở mắt ra, quả nhiên tiếng đánh nhau truyền đến.
La Khải chạy vào, thấy Ninh Tương Y vẫn ở đó, khẽ thở phào.
“Mời công chúa đi theo ta, có kẻ địch xông vào!”
Ninh Tương Y ngoan ngoãn đi theo hắn ta, sau khi ra khỏi cửa, nàng thấy trên mặt đất đã có thêm mấy thi thể, tiếng giết chóc nhỏ dần.
Nàng ngẩng đầu nhìn, vầng trăng sáng treo vằng vặc trên bầu trời, mà toàn bộ người đánh lén đợt đầu tiên đã chết rồi.
Không đợi La Khải thở phào, đã có người vội vàng đến báo: “Không xong rồi, cửa trước và cửa sau đều có người xông tới!”
Sắc mặt La Khải lại trở nên khó coi, có phải những kẻ đó đã bắt tay với nhau không?
Nếu chỉ có kẻ cổ xông vào thì cũng thôi đi, hắn nhìn qua Ninh Tương Y yên lặng đứng bên người, đây mới là người nguy hiểm nhất đấy!
Nhưng Ninh Tương Y bị hắn nhìn chằm chằm lại có chút lo lắng nhìn về phía hoàng cung.
Động tĩnh của Tề Vương phủ càng lớn, chứng minh những kẻ này không hề sợ, mà nguyên nhân bọn chúng không sợ chỉ có một, đó chính là hoàng cung xảy ra chuyện, cho nên Ninh Úc không thể về gấp được… “Ngươi nói thật sao?”
Tiệc vừa tan, Hoàng đế nhìn Ninh Úc, gằn từng chữ.
Ninh Úc cúi đầu xuống: “Câu nào cũng là thật! Lúc mới sử dụng thứ này sẽ khiến tinh thần người ta trở nên tốt đẹp, nhưng dùng lâu sẽ khiến cơ thể lụn bại, còn gây nghiện, mặc cho kẻ khác khống chế!”
Khi Hoàng đế trầm ngâm, Ninh Úc lại nói: “Khẳng định Nam vương không có đầu óc và lá gan nghĩ ra ý này, sau lưng ông ta chắc chắn có người sai khiến, những hành động của nhi thần trong buổi tiệc hôm nay chắc chắn khiến bọn chúng cảnh giác, cho nên nhi thần xin chỉ mau chóng bắt Nam vương, để phòng ông ta bỏ trốn!” Hắn nói lạnh lùng, Ninh Kham có chút bội phục sự quả quyết của hắn, nghĩ tới điều gì, Hoàng đế không khỏi hỏi: “Vậy hôm nay ngươi hít một hơi liệu có làm sao không”
Ninh Úc dừng một chút, nói: “Không sao!”
Hắn nói chém đinh chặt sắt, nhưng Hoàng đế lại cho rằng hắn sợ ông ta lo lång, nhất thời trong lòng cảm động, đồng ý lời khẩn cầu của hắn, mau chóng bắt người quy án!
Ninh Úc nhận lệnh mau chóng dẫn người đi, nhưng không ngờ chờ hắn đuổi tới dịch trạm, Nam vương đã chạy rồi.
Hắn cười nhạt, sai người đuổi theo, mà mình thì dẫn theo một đội đi đến Tề Vương phủ.
Ninh Tương Y nghĩ đến điều gì hắn cũng nghĩ đến, hắn sẽ không trúng kế điệu hổ ly sơn của những kẻ đó đâu! Hoàng tỷ mới là điều quan trọng nhất với hắn!!
Tề Vương phủ thật sự rơi vào cuộc chiến gian khổ.
Ngoại trừ những kẻ đến bắt Ninh Tương Y, còn có kẻ đến giết nàng, dù Ninh Úc để lại rất nhiều ám vệ song cũng khó địch hết được, đám La Khải sắp không chống đỡ nổi rồi.
Ninh Tương Y đau lòng cho những thị vệ đã chết, muốn rời đi, bây giờ nàng đã bại lộ triệt để rồi! Trốn được lần một cũng không trốn được lần hai!
Lần này nếu nàng bị bắt, Hoàng đế dưới tình huống không tìm thấy nàng, sẽ chỉ giận lây sang Ninh Úc, cho nên nàng không thể đợi tiếp nữa, nàng muốn rời khỏi nơi này!
Sau cùng người của đối phương càng lúc càng nhiều, La Khải cũng không che chở cho nàng được nữa, bèn nhốt nàng vào trong phòng, gia nhập cuộc chiến!
Song hắn ta không ngờ rằng, Ninh Tương Y đã khôi phục nội lực, dĩ nhiên căn phòng nhỏ bé không nhốt được nàng, nàng lập tức chạy ra ngoài!
Để phòng ngừa Tề Vương phủ bị thiệt hại thêm, chuyện đầu tiên nàng làm sau khỉ rời khỏi đây chính là dùng thuốc nổ phá một bức tường.
Tiếng nổ ầm ầm quá nổi bật, khiến không ít kẻ đang đánh nhau dừng lại.
“Không xong rồi! Người chạy rồi!”
Ai cũng biết chỉ trong tay Ninh Tương Y mới có thuốc nổ mang tính sát thương, cho nên tiếng nổ kinh thiên động địa như một tín hiệu!
Mặc dù kẻ địch đến từ phe phái khác nhau, lại rút lui như thủy triều, sau đó chạy về phía vụ nổ, ngay cả người của Tề Vương phủ phát hiện không thấy Ninh Tương Y đâu cũng chạy về phía đó!
Ninh Úc nghe thấy tiếng nổ, trong lòng run lên, không xong rồi! Hoàng tỷ gặp nguy hiểm!