Từ khi thổ lộ tâm tư, hắn càng thêm khao khát nàng, khao khát này đến từ tháng ngày tích lũy của quá khứ, một khi tìm được chỗ thảo nước, ngay cả hắn cũng không biết nên nén lại thế nào, chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ trên người nàng.
Hơn nữa trong lòng hắn luôn bất an, cho nên vì sao hắn lại chạy về trước tiệc mừng thọ một ngày, là để chiếm hữu nàng triệt để!
Hắn không yên tâm được, cảm thấy chỉ khi có được cơ thể nàng, nàng mới ngoan ngoãn được, mà hắn đã chờ mong ngày này quá lâu.
Thấy Ninh Úc không nói gì đã bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, trong lòng Ninh Tương Y lộp bộp, không thể nào, không phải Ninh Úc định làm thật đấy chứ?
Hắn hẳn hắn mới mười ba tuổi mà!!
Nàng không biết có người mười ba tuổi đã kết hôn rồi, huống chi đây là chuyện bình thường.
“Đệ… Đệ muốn làm gì!”
Ninh Tương Y mà căng thẳng sẽ nói lắp, nàng cũng mới phát hiện mình có tật xấu này.
Ninh Úc rất thẳng thắn, cười khẽ một tiếng làm cả phòng sáng ngời, có điều nụ cười này của hắn khiến người ta ngỡ ngàng mà lại ngượng ngùng đỏ mặt, điểm này khiến Ninh Tương Y không phản bác được.
“Đệ muốn khiến hoàng tỷ trở thành nữ nhân của đệ”
Đậu má…
Ninh Tương Y sợ ngây người, hắn làm thật á? Không phải chứ, hù ai vậy.
“Không… Không được! Đệ không thể cưỡng ép tỷ! Tỷ sẽ tức giận, tỷ sẽ không tha thứ cho đệ đâu!”
Ninh Tương Y hùng hổ uy hiếp, nét mặt Ninh Úc cô đơn một thoáng, sau đó trút bỏ hết áo trên, để lộ cả lồng ngực ra ngoài.
“Đệ biết.”
Hắn khẽ cắn môi dưới, nghiêng người về trước, hai cánh tay chống hai bên nàng.
Nhìn thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, hằn hơi thương tiếc..
“Đệ biết tỷ sẽ oán đệ, nhưng đệ không còn cách nào nữa, chỉ còn cách… tỷ trở thành nữ nhân của đệ…”
Nói rồi, hắn dần đè xuống, hơi thở nóng rực phả vào mặt Ninh Tương Y, khiến cả người nàng run rẩy.
Hình như Ninh Úc vừa tắm xong, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, tươi mát dễ ngửi, nhưng đây không phải trọng điểm! Nàng không thể như này được, tại sao nàng có thể xảy ra chuyện như vậy với đệ đệ trong suy nghĩ được?!
Ninh Tương Y lật lòng bàn tay, một con dao xuất hiện, nàng cắn răng đâm tới, lại bị một tay Ninh Úc ngăn cản.
Nét mặt hắn thờ ơ, nhưng ánh mắt dần dần thay đổi, trở nên nguy hiểm.
“Y Y, tỷ nên hiểu rõ, đừng cố ý chọc giận đệ.”
Nói rồi, tay hắn dùng sức, con dao liền rơi xuống, rơi vào trên chân, phát ra tiếng bịch trầm đục.
Ninh Tương Y mở to đôi mắt nhìn hắn chằm chằm: “Đệ nói đệ thích tỷ, sao có thể không mai mối đã tăng tịu với nhau được? Rõ ràng đệ không tôn trọng tỷ, tỷ thà chết đi cho đệ xem!”
Thấy nàng diễn rất hay, Úc mỉm cười, sau đó tuỳ tiện vạch trần nàng.
“Hoàng tỷ của đệ không phải người sẽ để ý lễ tục, càng sẽ không tìm đến cái chết.” Hắn chớp mắt, ánh lên vẻ dịu dàng: “Có điều tỷ nói đúng, đệ nên làm long trọng, có điều bây giờ đệ không dám thả tỷ ra, sau này đệ nhất định sẽ cho tỷ một hôn lễ thịnh thế”
Đối mặt một người mềm không được cứng không xong lại cực kỳ hiểu rõ nàng, Ninh Tương Y thực sự không bó tay, chỉ muốn khóc!
Nhưng nàng không khóc được, tay lặng lẽ véo mình, nàng hít một hơi, nặn ra được mấy giọt nước mắt, hai mắt ngập nước nhìn hắn lên án nói.
“Ninh Úc… Đệ đừng như vậy được không, tỷ sợ lắm…”
Thấy nàng rơi lệ, quả nhiên Ninh Úc không thể làm gì, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt, thở dài nói.
“Không đau đâu, đệ nghe người ta nói sẽ rất vui vẻ…”
Vui vẻ cái b**p!
Ninh Tương Y thật sự đau lòng, chuyện gì đây, ca ca nàng một lòng chiếu cố tỏ tình với nàng, đứa bé nàng nuôi lớn cũng muốn ăn nàng, biến hóa như thế khiến nàng cực kỳ bất an!
Bởi vì trong lòng nàng, nàng không tin tưởng tình yêu, không tin chút nào! Cho nên khi tình thân dần chuyển thành tình yêu, nàng sợ hãi, sợ sau này sẽ có một ngày bị vứt bỏ, dẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước.
“Ninh Úc… Van xin đ… Nếu như đệ yêu tỷ thì ít nhất cũng phải khiến tỷ yêu đệ chứ…”
Lời của nàng khiến trong lòng Ninh Úc đau xót, vì sao hắn yêu nàng như vậy mà nàng không hề có chút ý nghĩ gì với hắn? Nàng nói, tuổi đang lớn thường có khát vọng với người khác phái, nhưng nàng cũng trẻ tuổi, vì sao trái tim lại như đóng băng, không sinh ra chút dục vọng nào vậy?
Nhưng bị thương là một chuyện, hắn vẫn không đành lòng cưỡng ép Ninh Tương Y, dũng khí vất vả lắm mới có trước đó cuối cùng vẫn tan thành mây khói dưới sự tấn công của những giọt nước mắt của nàng, chỉ hận hắn yêu quá sâu, không nỡ để nàng đau lòng.
Ninh Úc hắn đã từng cẩn thận với ai đến vậy chưa?!
Thấy Ninh Úc không hề cử động, trong lòng Ninh Tương Y có chút cảm động, Ninh Úc… có lẽ là người tốt đi, có điều nghiệp nợ, máu tanh, phản bội, và tra tấn ở kiếp trước khiến nàng chùn bước với tình yêu.
Nàng từng lập lời thề trước mặt phật, đời này sẽ không yêu ai nữa.
Nàng tự dưng yên tĩnh và sợ hãi, tuyệt vọng sâu trong đáy mắt khiến Ninh Úc bắt được, tim hắn như bị ánh mắt nàng đâm đau, vì sao… nàng thoải mái tùy tiện lại cảm thấy sợ hãi với tình yêu đến vậy?
Nội tâm của nàng như có tường vây dày, từ chối tất cả tình yêu, hắn vốn tưởng rằng chỉ là đối với hắn, song không ngờ lại là đối với tất cả mọi người?
Rốt cuộc… nàng đã trải qua những gì?
Ninh Úc không rõ, lại cảm thấy mất mát, hắn hi vọng hắn có thể tham gia vào mọi thứ của nàng, nhưng hình như có một số bí mật nàng mãi mãi sẽ không nói.
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn hạ quyết tâm nào đó, ngậm một viên thuốc vào miệng, cúi người tách răng nàng ra đút vào, cuối cùng còn không quên lưu luyến triền miên một phen.
Răng môi dây dưa, Ninh Tương Y mở to đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, khác với sự si mê và khát vọng của hắn, dường như nàng không hề cảm thấy xao xuyến, hai mắt lạnh như băng!
Ninh Úc đau nhói vì ánh mắt nàng, ôm nàng nằm xuống, thấp giọng thở dài.
“Xin lỗi… Đệ có thể không ép tỷ, nhưng đệ nhất định phải cho tỷ ăn một viên Tán Công đan nữa… Tỷ rất khó phòng bị… Vừa rồi tỷ đẩy đệ ra, đệ đã biết công lực của tỷ khôi phục hơn nửa.”
Ninh Tương Y không nói gì hồi lâu, khi Ninh Úc cho rằng nàng nổi giận không muốn để ý đến hắn nữa, Ninh Tương Y lại trở mình, đối mặt với hắn, chủ động ôm hắn vào lòng!
Mùi hương thơm ngát bao bọc lấy hắn trong nháy mắt, sự thay đổi đột ngột của nàng khiến Ninh Úc hơi luống cuống chân tay.
Hắn không rõ chuyện gì xảy ra, lại không dám nhúc nhích, sợ đây chỉ là mơ!
Ninh Tương Y lại vỗ lưng hắn, trên trán vang lên giọng nói hơi mệt mỏi của nàng.
“Ngủ đi, tỷ biết đệ rất mệt rồi.”
Chỉ một câu mà khiến đáy lòng Ninh Úc run lên, trở nên chua xót.
Hơi thở của hai người dần hòa quyện vào nhau, khi Ninh Úc cho rằng Ninh
Tương Y đã ngủ thiếp đi, nàng đột nhiên nói: “Ngày mai, đệ hãy chú ý đến
Nam vương chút.”
Ninh Úc kinh ngạc ngẩng đầu, lại rơi vào ánh mắt khiến người ta run sợ của nàng, đôi mắt nàng cười cười mang vẻ đắc ý.
“Quên tỷ dạy đệ thế nào rồi à? Đệ học hành uyên bác, đã nhìn qua thì không quên được, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, đệ sẽ ưu tú hơn bất cứ nam tử nào trên thế gian này.”
Ninh Úc nghe vậy đột nhiên nhìn nàng, đôi mắt như nai con lóe lên.
“Nếu đệ ưu tú như thế, sao tỷ chưa từng rung động với đệ?”
Ninh Tương Y tiếp tục vỗ lưng hắn, lại nhằm mắt lại.
“Ngủ đi.”
Cho dù còn có vô số lời muốn hỏi, nhưng nàng đột nhiên dịu dàng khiến Ninh Úc không dám làm gì nữa, cho dù rục rịch cũng không muốn phá hỏng sự tiếp xúc hài hòa ngắn ngủi này.
Thậm chí hắn còn nghĩ, có phải hắn đã bước được bước đầu tiên, thành công lay động nàng rồi không?
Nếu như vậy, hắn thật sự rất vui.
Mang theo hạnh phúc này, hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi, hai người ôm nhau ngủ như khi còn bé.