Cuối cùng Ninh Tương Y ngậm miệng lại, không nói tiếp câu thừa thãi bất lực như “vì sao đệ không tới phòng cho khách” nữa, mà là nhìn hắn phòng bị.
Nàng thấy Ninh Úc quả thật chỉ ôm nàng nhằm nghiền hai mắt, Ninh Tương Y khẽ thở phào.
Trong lòng biết hắn thật sự mệt mỏi rồi.
Sao không mệt cho được? Mới hộc máu, buổi sáng cảm xúc lại dao động mạnh, buổi chiều lại là một cuộc đấu trí với Hoàng đế.
Hình như Hoàng đế cũng chưa xác định được Ninh Tương Y ở trong phủ hắn, có điều với tính cách đa nghi của Hoàng đế, mấy ngày nay nhất định ông ta sẽ phái người đến tìm hiểu thực hư, vậy hắn có cần giấu Ninh Tương Y đến nơi khác không? Vấn đề này khiến Ninh Úc phiền muộn.
Còn nữa, không ít người nhăm nhe vị trí này của hắn, không phải sao, hẳn mới ốm bệnh mấy ngày, đã có người không kịp chờ đợi lấy đại thọ của Hoàng đế sắp đến làm lý do, nói sức khỏe của hắn không ổn, muốn thay thế hắn, đồ đến tay làm sao Ninh Úc nôn ra được? Cho nên chỉ cần dăm ba câu đã quật ngã đối phương, một mình nhận nhiệm vụ phòng vệ.
Đối phó với Hoàng để rồi lại đối phó với bọn tiểu nhân… Mặc dù hắn hắn xử lý bọn tiểu nhân vô cùng điêu luyện…
So độ hung ác, hắn có thể ác hơn, so âm mưu quỷ kế, hắn có thể tính toán kín kẽ! Hơn nữa Ninh Úc có tiền, còn am hiểu tính toán lòng người, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ là đối thủ khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Có điều dù sao hắn mới mười ba tuổi, hơn nữa còn không vặn vẹo như kiếp trước, không đặt nặng việc tranh đoạt quyền thế.
Hắn sẽ kiên trì, sẽ cố gắng đều chỉ vì Ninh Tương Y, chỉ có càng mạnh hơn, hắn mới có thể bảo vệ tốt cho nàng, mới có tư cách yêu nàng..
Cho nên hắn chịu đựng chán ghét và mất kiên nhẫn, quần nhau với những kẻ đó … Thật sự rất mệt mỏi.
Ninh Tương Y thấy trên mặt hắn có vẻ mỏi mệt, chợt có chút thương tiếc… Ôm thì ôm đi… Chỉ cần hắn không sờ linh tinh cũng không mất miếng thịt nàng, hơn nữa nếu nàng phản kháng, ép căng quá, đêm nay hắn ăn nàng thì làm sao?
Nghĩ đến tuổi còn nhỏ đã phai đối mặt với vấn đề này, Ninh Tương Y im lặng hỏi ông trời, ở kiếp trước mặc dù sớm, nàng cũng mười tám tuổi mới lấy chồng mà!
Thấy Ninh Tương Y không phản kháng, Ninh Úc hài lòng.
Hẳn ôm Ninh Tương Y ngủ say sưa, như có được cả thế giới.
Đang lúc Ninh Tương Y dần tháo dỡ phòng bị chuẩn bị ngủ tiếp, Ninh Úc lại chậm rãi mở mắt, nhìn dung nhan say ngủ gần trong gang tấc, nội tâm hắn vô cùng bình yên, chỉ hi vọng thời gian có thể dừng lại ở đây chính là hạnh phúc lớn nhất.
Sáng sớm hôm sau, chờ Ninh Tương Y tỉnh lại, Ninh Úc đã đi rồi… Trước khi đi hắn còn cẩn thận đắp chăn cho nàng, không có chút âm thanh nào, để nàng ngủ một giấc đến hừng đông.
Ninh Tương Y thở dài, nhận mệnh ngồi dậy, lật lòng bàn tay một cái, mấy loại thuốc xuất hiện trên tay nàng.
Bây giờ trong tay nàng có cầm máu, hồi xuân, trừ độc, nhưng đều không đúng bệnh, song có mấy loại thuốc nàng mang từ thế giới khác đến có lẽ có thể xem sao.
Áp chế nội lực có thể nói là nén khí ép máu, như vậy trong không gian của nàng vốn có thuốc hoạt huyết dưỡng khí, cộng thêm uống thuốc trừ độc, liệu có tác dụng không?
Nghĩ vậy bèn làm luôn, Ninh Tương Y khẽ cắn môi, nuốt hai viên thuốc xuống.
Sau khi ăn trưa xong, Ninh Tương Y ngạc nhiên phát hiện thật sự có tác dụng! Mặc dù chỉ khôi phục một phần mười, nhưng với tốc độ này, nhất định có thể khôi phục hoàn toàn trong thời gian một hai ngày!
Điều này khiến trái tim nàng nóng lên, nắm chắc khả năng chạy trốn hơn.
Sợ nàng nhàm chán, có lẽ cũng vì giám sát nàng, Hinh Nhi luôn đi theo nàng, Ninh Tương Y nghĩ ngợi, đột nhiên nói.
“Ở trong phủ lâu như vậy, không biết bên ngoài thế nào, Hinh Nhi, ngươi nói cho ta xem gần đây có gì thú vị không?”
Hinh Nhi suy nghĩ, nói: “Nếu nói chuyện thú vị thì ngoại trừ đại thọ của bệ hạ ra, có lẽ chính là chuyện Thái tử sắp đại hôn!”
Hình như nàng ấy cố ý muốn nói cho Ninh Tương Y điều gì, nói thật cặn kẽ.
“Chắc là Thái tử thật sự rất thích cô nương Diệp gia kia, tự mình xin chỉ tứ hôn, hơn nữa năm sau, Thái tử sẽ đi sông Hoài, cho nên hôn lễ được đặt vào một tháng sau”
Ninh Tương Y nghe vậy lại khẽ thở dài một cái, không biết rốt cuộc Ninh Giác nghĩ như thế nào, mặc dù nàng không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng một ngày trước còn nói yêu nàng, hôm sau đã chọn người khác làm phi tử, người này còn là người nàng đối đầu ở kiếp trước, nghĩ thôi đã thấy dị ứng.
Có điều nàng không cách nào không chế cuộc đời một người được, nên thôi bỏ đi.
“Còn nữa không?”
Thấy Ninh Tương Y không hứng lắm, Hinh Nhi lại nói.
“Không còn gì nữa, có điều mấy ngày nay trong thành rất náo nhiệt, rất nhiều hoàng tử vương gia trưởng thành phong vương đóng ở đất phong đều trở về, còn mang theo không ít của ngon vật lạ, người dân xem náo nhiệt trên đường lớn, nghe nói Tượng vương ở Tây Bắc xa xôi còn mang về một con diều hâu to lông đầu màu vàng, muốn dâng cho bệ hạ đâu!”
Tượng vương… đứa con lớn nhất của Hoàng đế, đi đất phong từ sớm.
Trái tim Ninh Tương Y giật bắn, ở kiếp trước, sau khi Đại Dục chia năm xẻ bảy, Tượng vương chiếm cứ Tây Bắc thực lực không mỏng, xem như con ngựa ô mạnh nhất, mà kiếp này không thấy hắn ta có tin đồn gì, chắc cũng là nhân vật giả heo ăn thịt hổ.
“Còn có Nam vương nữa” Hinh Nhi nói tiếp, Đại Dục có ba vương khác họ, một Bình dương, một Trấn Tây vương, và một Nam vương, có điều Nam vương này ăn chơi đàng điểm ngày ngày mua say, lúc bình thường iểm rất khó nhớ tới hắn ta.
“Nam vương ở vùng cực nam, gần các nước nhỏ, nghe nói lần này muốn dâng lên một thứ vô cùng thần kỳ cho bệ hạ!”
Thứ vô cùng thần kỳ? Ninh Tương Y không quan tâm, ở kiếp trước khi nàng đi vào kinh thành Hoàng đế đã năm mươi hai, cho nên nàng không biết trong đó xảy ra chuyện gì.
Có điều ở kiếp trước, khi Hoàng để năm mươi hai tính cách cáu bắn, còn người yếu nhiều bệnh, dần ngu ngốc, còn ở kiếp này, chí ít cho tới bây giờ vẫn là minh quân.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, ngày mai đã là sinh thần của Hoàng đế rồi.
Ninh Tương Y ôm chăn suy nghĩ cách chạy trốn! Ninh Úc đã ở trong cung hai ngày, ngày mai mấu chốt như vậy, hôm nay chắc chắn hắn sẽ không trở về, như vậy nàng phải suy nghĩ kỹ xem nàng phải lợi dụng ngày lễ lớn ngày mai thế nào…
Mấy ngày nay ban đêm Tề Vương phủ vô cùng bình yên, điều này khiến Ninh Tương Y rục rịch, xem ra người lợi dụng ngày mai Ninh Úc không ở đây mà ra ta không chỉ một mình nàng, những kẻ thăm dò nàng không thành công, ngày mai chính là cơ hội ra tay tốt nhất! Nói không chừng, thời cơ bỏ trốn của nàng ở trên người những kẻ này!
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, mơ màng ngủ mất, nửa đêm, đột nhiên cảm giác có người đang cắn môi nàng.
Dám làm như vậy ở Tề Vương phủ, ngoại trừ Ninh Úc thì ai dám, Ninh Tương Y trừng mắt đẩy hắn ra, lần này nàng rất dùng sức khiến Ninh Úc ngây ra một lúc.
Ninh Tương Y vội nói sang chuyện khác! “Sao… sao đệ lại quay về?”
Hắn nghe vậy, nới lỏng cổ áo, hắn làm động tác tùy ý đó cũng cảnh đẹp ý vui.
Trong cung lạnh lẽo quá, cho nên đệ về xem sao.”
Hắn nói như vậy, trên thực tế… Chỉ là hắn quá nhớ nàng, lại sợ nàng rời dâng lên một thứ vô cùng thần kỳ cho bệ hạ!”
Thứ vô cùng thần kỳ? Ninh Tương Y không quan tâm, ở kiếp trước khi nàng đi vào kinh thành Hoàng đế đã năm mươi hai, cho nên nàng không biết trong đó xảy ra chuyện gì.
Có điều ở kiếp trước, khi Hoàng để năm mươi hai tính cách cáu bắn, còn người yếu nhiều bệnh, dần ngu ngốc, còn ở kiếp này, chí ít cho tới bây giờ vẫn là minh quân.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, ngày mai đã là sinh thần của Hoàng đế rồi.
Ninh Tương Y ôm chăn suy nghĩ cách chạy trốn! Ninh Úc đã ở trong cung hai ngày, ngày mai mấu chốt như vậy, hôm nay chắc chắn hắn sẽ không trở về, như vậy nàng phải suy nghĩ kỹ xem nàng phải lợi dụng ngày lễ lớn ngày mai thế nào…
Mấy ngày nay ban đêm Tề Vương phủ vô cùng bình yên, điều này khiến Ninh Tương Y rục rịch, xem ra người lợi dụng ngày mai Ninh Úc không ở đây mà ra ta không chỉ một mình nàng, những kẻ thăm dò nàng không thành công, ngày mai chính là cơ hội ra tay tốt nhất! Nói không chừng, thời cơ bỏ trốn của nàng ở trên người những kẻ này!
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, mơ màng ngủ mất, nửa đêm, đột nhiên cảm giác có người đang cắn môi nàng.
Dám làm như vậy ở Tề Vương phủ, ngoại trừ Ninh Úc thì ai dám, Ninh Tương Y trừng mắt đẩy hắn ra, lần này nàng rất dùng sức khiến Ninh Úc ngây ra một lúc.
Ninh Tương Y vội nói sang chuyện khác! “Sao… sao đệ lại quay về?”
Hắn nghe vậy, nới lỏng cổ áo, hắn làm động tác tùy ý đó cũng cảnh đẹp ý vui.
Trong cung lạnh lẽo quá, cho nên đệ về xem sao.”
Hắn nói như vậy, trên thực tế… Chỉ là hắn quá nhớ nàng, lại sợ nàng rời khỏi hắn thôi.