Một bộ y phục mới nhanh chóng được đưa đến trước mặt của nàng, nhưng nàng không hề nhìn lấy một lần, đầu vẫn ngơ ngác không biết mình ở đâu.
Vừa rồi Ninh Úc thật đáng sợ, có lẽ đó mới là hắn chân thực, mà tất cả ngoan ngoãn trước kia chỉ sợ là lớp ngụy trang…
Ninh Tương Y khẽ cắn môi dưới, ôm hai đầu gối, có người lại.
Vì sao lại thích nàng chứ?
Nhận thức này khiến nàng sắp phát điên! Tại sao có thể như vậy, đầu tiên là Ninh Giác, rồi đến Ninh Úc, nàng hơi sợ hãi, sâu trong nội tâm lại nảy sinh ý nghĩ bỏ đi một mạch.
Sống lại một lần, sự vất vả ở kiếp trước khiến nàng không muốn nghĩ đến những thứ quá phức tạp.
Gặp chuyện có thể giải quyết thì giải quyết, không thể giải quyết thì để đó một khoảng thời gian, có lẽ nó sẽ tự tốt lên… Mà chuyện Ninh Úc, bản thân nàng không giải quyết được, có phải nên để đó hay không?
Ninh Úc mới mười ba, đang là lúc ngây thơ về tình cảm, cũng là thời điểm dễ di chuyển mục tiêu nhất, chỉ cần nàng biến mất một khoảng thời gian, mà Ninh Úc lại cưới người khác, không chừng tình cảm này sẽ bị coi như trẻ người non dạ mà lãng quên…
Nhưng…
Nàng nhìn mình bây giờ.
Bởi vì dùng thuốc, không chỉ mất đi nội lực, nàng cảm thấy tay chân cũng không có sức lực, với tình huống này, làm sao nàng chạy ra khỏi Tề Vương phủ được?
Hơn nữa nàng bỏ đi như vậy liệu có khiến sự việc chuyển biến xấu không?
Lần đầu tiên trong đời, Ninh Tương Y không thích cân nhắc hậu quả bắt đầu chăm chú suy tư khả năng này.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt, nàng nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của bậc gia trưởng trong thời gian nuôi lớn Ninh Úc!
Chờ Ninh Tương Y suy ngẫm xong rồi thay y phục đã là buổi chiều…
Nàng vừa ra khỏi cửa đã gặp Hinh Nhi chờ đã lâu, thấy nàng đi ra, nàng ấy cười bưng một chén sữa trâu tới: “Công chúa đói bụng không, uống chút sữa trâu lót dạ chút đi, đồ ăn vẫn ẩm đấy, toàn là món người thích ăn!”
Chén sữa trâu vẫn bốc hơi nóng, được chăn tơ bạc đính châu bao bọc, đưa đến trước mặt Ninh Tương Y.
Nàng hơi thất thần nhìn chằm chằm sữa trâu, lại nhìn qua Hinh Nhi cười khanh khách, bực bội nói.
“Ngươi đã sớm biết… Ninh Úc thích ta đúng không?”
Không biết vì sao nói đến từ thích, nàng lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Mà Hinh Nhi cười, chậm rãi thu tay lại.
Nàng ấy hà hơi thành sương, cười một tiếng lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Điện hạ thích công chúa, chẳng phải là nên sao?” “Hinh Nhi!” Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, nàng tưởng Hinh Nhi nhát gan trầm ổn, không ngờ nàng ấy còn giúp đỡ Ninh Úc giấu nàng.
“Ngươi biết ta không nói kiểu thích đó.”
Ai ngờ vẻ mặt Hinh Nhi thành thật: “Nô tỳ hiểu ý của công chúa, nô tỳ biết điện hạ ái mộ công chúa từ rất lâu trước kia rồi.”
Nàng ấy nói nhẹ nhàng, song Ninh Tương Y lại mở to hai mắt.
“Có lẽ từ lúc điện hạ chín tuổi đi, lúc đó khi công chúa ngủ, điện hạ sẽ nghĩ mọi cách ngủ với công chúa, còn vô tình hoặc cố ý chạm vào mặt công chúa, nhiều lần, nô tỳ nhìn thấy điện hạ nhìn người ngủ say với ánh mắt khát vọng, có điều lúc đó điện hạ còn nhỏ, không dám làm gì thôi.”
Nói rồi, hình như nàng ấy còn ngại đả kích chưa đủ, chớp mắt nói: “Mọi người trong phủ đều biết điện hạ yêu người lâu vậy..”
Cho nên, nàng mới là người biết cuối cùng à?
Sự đả kích này khiến Ninh Tương Y lại trở nên ngơ ngơ ngác ngác, vô thức cùng Hinh Nhi đi đến sảnh ăn cơm.
Trong phòng đốt địa long, vừa đi vào, hơi nóng phả vào mặt khiến Ninh
Tương Y mừng rỡ, nàng vừa định cởi áo lông dày, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Ninh Úc.
Lưng nàng cứng đờ, dừng động tác trong tay.
Thấy nàng như thế, Ninh Úc cũng không giận, lúc này hắn mặc trường bào ôm người màu đen viền bạc, tóc chắc vừa tắm rửa xong, chi lau khô phủ trên vai, khuôn mặt tuấn tú mờ ảo, hai mắt lại sáng rõ, nhoẻn miệng cười như vậy khiến ai cũng khó mà không rung động được.
Trái tim Ninh Tương Y đập nhanh mấy lần, không phải vì yêu, mà vì vẻ đẹp mang tính ảnh hưởng này.
Nàng nhớ lại khi Ninh Úc ở trước mặt nàng luôn có vẻ khôi ngô tuấn tú, sạch sẽ cao lớn.
Trước giờ Ninh Tương Y chưa từng thấy lúc hắn lôi thôi, hắn luôn cố ý phơi bày mặt đẹp nhất ra trước mặt nàng.
Bây giờ nàng mới phát hiện ra tâm tư yêu đương của thiếu niên này.
“Hoàng tỷ, đến đây, ngồi xuống đi.”
Trên bàn tròn chỉ có bốn món ăn một món canh, Ninh Tương Y không thích lãng phí, cho nên số lượng ít, nhưng dù ít lại tinh xảo, đủ sắc hương khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Mà trên bàn ăn chỉ có hai vị trí, một chỗ Ninh Úc đã ngồi, một chỗ ngay cạnh Ninh Úc khiến Ninh Tương Y chần chờ.
Nhưng nàng thực sự rất đói, cho nên cũng bất chấp đi đến ngồi xuống cạnh hắn.
Ninh Úc vui mừng trở lại, quay đầu lạnh giọng ra lệnh cho người trong phòng.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” “Vâng.”
Ninh Tương Y nghe vậy, trừng mắt muốn từ chối, nhưng lại nghĩ tới những người này đều là đồng bọn của Ninh Úc, giữ lại cũng vô dụng.
Có điều nhớ đầu có người Ninh Úc sẽ nghiêm túc hơn thì sao? Nàng không sợ đến vậy… Nhưng Ninh Úc… có biết bớt bớt lại không?
Ninh Tương Y ghét bản thân lúng túng như này, ảo não nhíu mày, nhưng bây giờ nàng không có sức mạnh, chỉ có thể dùng trí thôi.
“Nóng quá thì đệ cởi giúp tỷ.”
Quả nhiên, khi Ninh Úc nhìn nàng đã không kịp chờ đợi nữa!
Rõ ràng mới tách ra một lát mà hắn đã nhớ nàng như thế, không kìm được muốn gần gũi với nàng.
Ninh Úc sức lực và ngữ điệu không cho phép từ chối, cười cởi cúc áo trước ngực nàng, áo lông rơi xuống đất trong nháy mắt để lộ cơ thể thon dài tinh tế của nàng, rõ ràng mặc y phục song bị ánh mắt hắn nhìn qua như có thứ gì dán sát vào người, khiến nàng có ảo giác mình không mặc y phục, khẽ run lên.
Sâu trong mắt Ninh Úc dấy lên ngọn lửa lần nữa.
Nhưng hẳn nhịn được, quay người gắp miếng tôm bóc vỏ đậu hũ để vào đĩa nàng, ôn hòa nói.
“Đều là món tỷ thích ăn đấy, ăn nhân lúc còn nóng đi.” Giọng thiếu niên vẫn bình thản, nhẹ nhàng êm tai, Ninh Tương Y không biết cơn khó chịu tới từ đầu, cúi đầu nói lầm bầm.
“Bây giờ tỷ không thích ăn những món này!”
Đôi mắt to của nàng cẩn thận nhìn vào mắt hẳn, thử thăm dò từng bước một, muốn nhìn xem Ninh Úc có thể chịu được đến bước nào.
Ai ngờ vẻ mặt Ninh Úc vẫn không thay đổi: “Hoàng tỷ muốn ăn gì?”
Bây giờ hắn tài lực hùng hậu, có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu vật chất của nàng.
Ninh Tương Y suy nghĩ một chút nói: “Tỷ muốn ăn số cô la, mousse hoa quả, macaron, và kem.”
Lời nói của nàng khiến nét mặt Ninh Úc cứng đờ, hắn như vậy không phải bởi vì yêu cầu Ninh Tương Y đưa ra, mà là hắn đột nhiên nhớ ra, Ninh Tương Y không phải người bình thường, trong tay nàng có những thứ hắn không biết, thậm chí có đôi khi hắn sẽ nghĩ, có phải Ninh Tương Y là tiên trên trời, đến thời điểm sẽ bay về hay không?
Suy nghĩ này khiến nét mặt hắn trở nên khó coi, đồng thời thầm nghĩ trong lòng, xem ra hản nhất định phải nhanh chóng chiếm hữu nàng! Để nàng không thể rời khỏi hắn!