Suy nghĩ này làm Ninh Úc giật mình.
Không đợi nó nghĩ thật rõ rốt cuộc đó là gì thì Ninh Tương Y đã nghiêm túc che miệng nó lại, đôi mắt nhìn thoáng lên đỉnh đầu.
“Có người!” Bàn tay nhỏ nhắn của nàng rất mềm, lại có vị ngọt ngào của bánh cưới làm Ninh Úc hơi mất tập trung.
Mãi một lúc sau, nó mới nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn trên nóc nhà.
Bước chân những người đó rất nhẹ, nhanh chóng chạy tới mái hiên rồi nhảy xuống phòng.
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, Ninh Tương Y chợt ra tay.
Thanh đoản kiếm trong tay nàng bắn ra, trực tiếp đâm thẳng vào ngực một kẻ bên ngoài cửa.
Thấy đồng bọn của mình bỏ mạng, những tên còn lại vốn cho rằng đây chỉ là một vụ ám sát đơn giản thì giờ đây mặt chúng từ từ biến sắc.
Cũng không biết thế lực phương nào đang bảo vệ vị hoàng tử không được yêu thương này! Vốn dĩ chúng muốn hành động lặng lẽ nhưng xem ra hôm nay không được rồi! Cánh cửa vỡ nát đánh rầm, ba bốn tên áo đen xông vào, khi thấy trước mắt chỉ có một người lớn hai đứa nhỏ, tất cả đều ngạc nhiên.
Nhưng Ninh Úc không cho chúng cơ hội phản ứng, nó rút ra một thanh kiếm lưỡi mỏng rồi đâm tới, còn Ninh Tương Y, sau khi đẩy Hinh Nhi qua một bên, cũng tham gia vào trận chiến.
Tên áo đen cầm đầu hoàn toàn không ngờ hai đứa nhỏ đã bị bỏ mặc đến tàn tạ lại có được bản lĩnh thế này! Vừa nghĩ tới Hiền phi, mắt gã lộ ra vẻ dữ tợn!
Bây giờ, con trai của Trấn Tây Vương sắp tới, nếu Cửu điện hạ không chết, khó mà bảo đảm sau này sẽ không tra ra ngọn nguồn, chắc chắn sẽ là mối đe dọa của nương nương và điện hạ.
Dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ con, hôm nay gã buộc phải bóp chết hai mối họa ngầm này từ trong trứng nước!
Vừa chiến đấu, Ninh Tương Y đã cảm thấy không ổn, những người này đều là cao thủ, hơn nữa chiêu nào cũng hướng về phía Ninh Úc!
Không biết kẻ nào mà vừa cẩn thận vừa mạnh tay đến có thể hạ thủ độc ác bất kể hậu quả với một đứa trẻ như thết Ninh Úc chưa bao giờ chiến đấu thật sự với người khác nên lúc đầu rất chật vật, nhưng sau đó đã dần trở nên thuần thục, cơ thể nhỏ bé tung bay, cũng có thể đánh một trận.
Càng chiến đấu, tên áo đen cầm đầu càng kinh hãi! Không biết ai đã dạy võ công cho hai đứa trẻ này mà chúng có thể lợi hại đến thế! Nếu tiếp tục như vậy, có thể nhiệm vụ của gã sẽ thất bại!
Vì vậy, gã phát ám hiệu, sau đó lại tiếp tục chiến đấu với Ninh Tương Y với sự tập trung chưa từng có.
Bây giờ, gã khó mà ngờ rằng một cô bé mới mười tuổi lại có thể chiến đấu với mình mà không bị yếu thế.
Nhưng không sao, gã đã ra ám hiệu tập kết những người khác, nhất định tối nay sẽ giết chết hai đứa trẻ này tại đây! Ninh Tương Y cũng đã phát hiện động tác của đối phương, lòng thầm lo lắng.
Nếu như chỉ có vài người, nàng tin rằng mình có thể hạ gục chúng, nhưng nếu lại có thêm người tới thì sẽ rất khó giải quyết.
Đúng lúc này, nàng thấy bả vai Ninh Úc bị thương!
Nàng vội vã lấy kiếm chắn một chiêu giúp nó, sau đó kéo nó, gắng sức ném ra ngoài cửa, không quay đầu lại, nói lớn: “Ta sẽ lo phần ở đây, Ninh Úc, mau đi tìm phụ hoàng!”
Đi tìm phụ hoàng? Ninh Úc vừa định nâng kiếm quay lại tiếp tục chém giết, lại nghe được tiếng Ninh Tương Y.
Lúc này, dù máu từ vết thương trên vai nó chảy xuống ròng ròng, nhưng nó chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm người đàn ông kia, cho dù có chết, nó cũng muốn chết cùng Ninh Tương Y! Thấy vậy, có gã áo đen cũng muốn rút thân tới nội cung mật báo song đã bị Ninh Tương Y ngăn lại.
Lại có gã áo đen muốn đánh về phía Ninh Úc, Ninh Tương Y lại càng giống như một người biết bay chắn trước cửa, rất giống một người giữ cửa, vạn người không thể phá! Ninh Úc chưa bao giờ nhìn thấy sự nghiêm túc và tập trung như vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Lòng nó chợt căng thẳng! Nếu như không phải tình huống rất nguy hiểm, sao hoàng tỷ lại có thể cậy mạnh như vậy chứ.
Nghĩ đến đây, Ninh Úc không kịp suy nghĩ những thứ khác nữa, vội vàng chạy tới nơi phồn hoa nhất trong hoàng cung! Hoàng tỷ! Tỷ nhất định phải đợi đệ! Đệ sẽ về ngay thôi, ngay thôi! * Nơi phồn hoa nhất trong hoàng cung chính là điện Chiêu Dương.
Lúc này, hoàng đế mới có long tử (*), chính là lúc long nhan hạnh phúc nhất, hạ lệnh đãi yến ba ngày, khắp chốn mừng vui.
(*) Long tử: con trai của vua.
Xa xa có thể nghe thấy tiếng nhạc khí và tiếng cười nói vui vẻ, tiếng mọi người ăn uống linh đình cũng như tiếng ly chén chạm vào nhau.
Những bộ y phục xa hoa lộng lẫy kết hợp với ánh đèn tạo nên một khung cảnh hưng thịnh chói mắt nhất, trái ngược hoàn toàn với tình hình tại lãnh cung ở trong góc phía tây!
Hiện tại, Ninh Kham cũng đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng do thường sống trong an nhàn sung sướng nên thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi, mày rậm mắt to, thân dài vai rộng.
Loại khí thế hào hùng này, phải là nhân tài đã từng chém giết trên sa trường mới có được, vẻ mặt kiêu ngạo, ngông cuồng, khinh thường tất cả, đây chính là thiên tử, không còn nghỉ ngờ gì hơn.
Lúc này, ông ta tựa đầu vào đùi một phi †ần, một bên là mỹ nhân đang uốn éo, một bên là mỹ nhân đang bón đồ ăn.
Còn bản thân ông ta đang ngắm nhìn một vị cung nga nhảy múa uyển chuyển bên dưới, uể oải ngáp một cái, không hợp với không khí ở đây chút nào.
Vị mỹ nhân đang uốn éo bên cạnh khẽ cười, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ mệt rồi sao?” Ninh Kham luôn rất kiên nhẫn với người phụ nữ kia, thở dài: “Chỉ là thấy nhàm chán thôi.” Đúng lúc này, không đợi vị mỹ nhân kia nói thêm nữa, một đại thái giám râu tóc bạc trắng vội vã đi tới, cúi đầu nói vài câu vào tai Ninh Kham khiến vị đế vương tôn quý khế nhướng mày.
“Ồ? Ta không nhớ mình còn có một đứa con trai.” Nói xong, ông ta cúi đầu dặn dò vài câu.
Còn bên kia, cao thủ nội cung nhiều như mây trên trời, Ninh Úc không thể đến gần trung tâm cung điện được.
Dù rằng vì thân phận hoàng tử nên những người này sẽ không giết nó, nhưng cũng không có nghĩa họ sẽ không làm nó bị thương.
Đêm đầu xuân se se lạnh, đối diện Ninh Úc là một đội thị vệ mang trên mình bộ áo màu xanh lam! Đối diện với mũi thương màu bạc, Ninh Úc không khỏi siết chặt kiếm trong tay, hét lớn: “Ta là con trai thứ chín của phụ hoàng, Ninh Úc, có việc gấp muốn cầu kiến phụ hoàng!”
Trưởng thị vệ hừ lạnh: “Không có lệnh của bệ hạ không được tiến vào!” Đôi mắt lạnh lùng của Ninh Úc lóe lên lo lắng, chỉ cần nghĩ đến chuyện trong lãnh cung, Ninh Tương Y vẫn đang trong vòng vây của những tên thích khách kia, hơn nữa bọn chúng lại đến vì nó là lòng nó lại vừa sốt ruột vừa căm hận! Nó không phí lời nữa, trực tiếp giơ kiếm lên!
Rõ ràng đám thị vệ kia không ngờ rằng tiểu hoàng tử trước mặt có võ công, hơn nữa võ công lại rất cao cường! Bọn họ phụng mệnh ngăn ở đây, rồi vội vàng cử một người báo lên trên.
Nhưng điều họ không nghĩ tới đó là họ hoàn toàn không thể ngăn nổi đối phương! Một đội mười hai người, trừ một người đã rời đi, cùng ra tay mà vẫn không phải là đối thủ của Ninh Úc!
Máu tươi bắn ra, đám thị vệ phát hiện đối phương không hề nương tay, vội dùng toàn bộ kỹ năng của bản thân để chống cự.
Thế nhưng, chênh lệch chính là chênh lệch, dưới sự tấn công một cách liều mạng của Ninh Úc, bọn họ bị đánh cho tả tơi tan rã đội ngũ.
Đừng nói tới việc ngăn cản, bây giờ đến bảo vệ tính mạng thôi cũng đã là chuyện khó.
Sau khi Ninh Úc giết một người, kiểu dây dưa này đã bị biến chất, trong chớp mắt, không khí như bị đóng băng, rồi sau đó va nhau điên cuồng hơn! Tới lúc này, họ không kịp suy xét đến việc đối phương có phải hoàng tử hay không nữa, nếu muốn sống, chỉ có thể liều mạng!
Cảm nhận được dòng máu ấm nóng bắn lên người, tay Ninh Úc khẽ run.
Vốn dĩ không cần phải giết người nhưng nó đang quá nóng lòng, quá sợ hãi, nó sợ hoàng tỷ sẽ gặp chuyện bất trắc, vậy nên chiêu nào cũng là chiêu trí mạng!
Chỉ trong chốc lát, trong mười một người ở lại thì có tới tám người đã bị nó giết chết! Công khai giết thị vệ trong hoàng cung như vậy, đơn giản mà nói là hành động điên cuồng! Mà chính bản thân nó cũng đã bị thương, nửa người nhuốm máu, không biết là máu của mình hay máu của người khác.
Lúc này, nhìn những thân thể đang nằm dưới đất, có người đã tắt thở, có người đang rên rỉ, một mình nó đứng đó, hơi choáng váng như thể đang nằm mơ.
Nó nhìn tay mình, kiếm trong tay nó đẫm máu.
Đây là lần đầu tiên nó giết người, dùng kiếm cắt đứt cổ họng người khác, thứ cảm giác bối rối này đã in sâu vào tâm trí của nó.
Sau đó, nó ngẩng đầu, nhìn về phương xa, lại nắm chặt thanh kiếm trong tay, vội vàng chạy đi.
Thời gian, nếu thời gian có thể trôi chậm lại thì tốt biết bao…