Hoàng hậu đờ ra vì từng lời từng chữ của hắn ta!
Lúc hắn ta nói đến bi thống không hề đau khổ, lúc nói đến Ninh Tương Y thì tràn ngập ngọt ngào, nói đến hắn ta yêu nàng, thần thái và niềm vui trên đôi mày như bay lên, gần như có thể lan sang bà ta!
Con của bà ta… coi như đã thật sự yêu Ninh Tương Y đến tận xương tủy!
Chỉ hận… bà ta đã nhận ra từ sớm, song chưa từng ngăn lại lúc Ninh Giác rời kinh, có lẽ khi đó bà ta ngăn cản cũng vô dụng, có tình cảm sẽ chôn sâu ở đáy lòng trong lúc lơ đãng.
Cho nên bình thường khi phát hiện ra thì đã muộn rồi.
Hoàng hậu không nói gì hồi lâu, cuối cùng không khỏi rơi lệ…
Bất kể Ninh Giác thích Ninh Tương Y thế nào, nàng cũng là muội muội của hắn ta! Con trai bà ta thân là Thái tử, là hình mẫu của người trong thiên hạ, đó là kết cục một bước sai sẽ vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thoát thân được!
Thấy Hoàng hậu khóc, trong lòng Ninh Giác có chút áy náy, hắn là một người hiếu thuận, thực sự không đành lòng nhìn Hoàng hậu rơi lệ vì hắn ta, có điều hắn ta cũng hết cách rồi…
Khắp cả Phượng Thế cung chỉ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Hoàng hậu, đau thương không ngớt, cả cung điện vốn đang nóng bức lại có sự thê lương không nói nên lời.
“Nhưng nó là muội muội của con đấy! Tình cảm của con sẽ
không được thế tục cho phép đâu!” Hoàng hậu khóc nói câu này, bà ta thực sự không đành lòng nhìn thấy con trai mình đi đến con đường chết, muốn kéo tay hắn ta.
Khuôn mặt Ninh Giác lộ vẻ đau thương, hắn ta cúi đầu nhìn hai tay mình, lẩm bẩm.
“Nhưng con không cách nào kìm chế được nữa rồi… Mẫu hậu” Hoàng hậu nghe vậy, nhắm chặt mắt, không muốn nhìn hắn ta nữa.
Nếu như bây giờ cho hắn ta biết chuyện Ninh Tương Y không phải con ruột của Hoàng đế, sẽ chỉ khiến tình thế càng không thể cứu vãn hơn!
Cho nên bà ta không thể nói, nhất định không thể để Ninh Giác biết chuyện này.
Còn nữa, có lẽ con trai bà ta thâm tình như thế là do chưa từng tiếp xúc với nữ tử khác thôi, có lẽ một khi nó thành thân, những nhớ nhung đó cũng phai nhạt đi cũng không chừng, dù rằng… chỉ có cơ hội một phần nghìn!
Nghĩ như vậy, ý chí của Hoàng hậu càng kiên định hơn, bà ta không thể mặc cho tình hình này phát triển tiếp, bà ta phải nghĩ cách ngăn lại! Mà cách tốt nhất chính là để Ninh Giác thành hôn! Bây giờ, chỉ còn thiếu nước thuyết phục hắn ta thế nào.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Hoàng hậu không thút thít nữa, mà tỉnh táo lau nước mắt, nhìn thấy con trai vẫn đang trăn trở, trong mắt bà ta lóe lên đau đớn.
“Giác Nhi… con muốn ở bên Ninh Tương Y sao?”
Ninh Giác nghe vậy cười khổ, sao hắn ta lại không muốn được chứ, hẳn ta nằm mơ cũng muốn!
Nhưng hắn ta thực sự không biết làm sao mới có thể đạt được giấc mơ này, chỉ cần có thể thực hiện, hắn ta sẵn sàng làm tất cả!
Mà lúc này, giọng của Hoàng hậu dần thấp xuống.
“Nếu như bây giờ muốn lấy nàng, như vậy, con không chỉ bị hoàng tử khác hãm hại ác ý, thậm chí bị kéo ra khỏi vị trí Đông cung, còn phải nghĩ cách chặn miệng dân chúng, cho nên bây giờ không thể ở bên nhau được.
”
Lời của bà ta khiến nét mặt Ninh Giác ảm đạm, sao hắn ta lại không biết một khi hắn ta làm gì đó, thành kiến của người đời sẽ khiến Ninh Tương Y vạn kiếp bất phục.
“Nhưng…” Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên: “Trên thế giới này, chỉ có một người mới có thể làm mọi chuyện theo ý mình, sẽ không ai dám động vào vảy ngược, càng không dám đi chất vấn người đó!” Lời của bà ta như liều thuốc trợ tim, khiến trái tim Ninh Giác chấn động, kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu đã sa vào cảm xúc điên cuồng nào đó, bà ta cố nén cảm xúc, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
“Nếu như con thành Hoàng đế, như vậy con là người có tiếng nói nhất! Đến lúc đó, có lẽ con có thể trực tiếp đổi thân phận cho Ninh Tương Y vào cung, người đời không hiểu rõ, mà đại thần, ai dám nói Hoàng đế không đúng?”
“Chỉ có trở thành Hoàng đế.
Con mới có thể có được những gì con muốn!”
Lời của bà ta thoắt cái đã chỉ rõ phương hướng cho Ninh Giác, thậm chí khiến trái tim hắn ta sốt ruột.
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên: “Mà trở thành Hoàng để là chuyện dễ vậy sao?”
Bà ta cười lạnh: “Không nói đến con trai của Liễu Hiền phi Long quý phi nhăm nhe thế nào, hoàng tử khác có mấy ai là đèn đã cạn dầu không? Bây giờ con mãi không chịu kết hôn, không có dòng dõi, nếu một ngày Ninh Tương Y xuất hiện trước mặt người khác lần nữa, mà tình cảm của con bị phát hiện… Như vậy thứ đang chờ con chính là bêu danh vạn kiếp bất phục!”
“Mẫu hậu!” Ninh Giác quỳ phịch xuống, cứng cỏi ngẩng đầu!
“Nhi thần không muốn cưới vợ! Ngoại trừ một mình Ninh Tương Y ra, nhi thần không cần ai cả!”
Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, mũ phượng lộng lẫy lóe lên tia sáng cao quý, bà ta nhìn qua hắn ta từ trên cao, cười lạnh.
“Nhưng bây giờ, con không thông gia mà từ từ phát triển, vậy phải tốn bao lâu mới có thể trở thành để vương đây? Con chờ được, nhưng Ninh Tương Y có chờ con không?”
Lời của bà ta khiến Ninh Giác á khẩu không biết nói gì, Ninh Tương Y sẽ không chờ hắn ta, bởi vì bây giờ nàng không biết tình cảm hắn ta dành cho nàng!
Trong lòng Hoàng hậu biết điểm này, tranh thủ nói: “Hơn nữa Ninh Tương Y có đón nhận con không? Bây giờ… chẳng qua là mong muốn đơn phương của con đúng không, nếu như nàng không đón nhận con, chẳng lẽ con cam tâm từ bỏ nàng như vậy?”
“Không… Con sẽ không từ bỏ!”.
“Nhưng không có quyền lực, con không từ bỏ kiểu gì? Phải biết phía sau nàng chính là Ninh Úc dần dần trỗi dậy! Với tính cách coi tỷ như mạng của nó, không có quyền lực, làm sao con tranh giành nàng được?”
Hoàng hậu không hổ lăn lộn trong hậu cung, còn cực kỳ hiểu rõ con trai, từng câu từng chữ như gõ vào màng nhĩ hắn ta, khiến hắn ta mất tập trung, hoảng loạn.
Bà ta thấy đã đạt được hiệu quả, cuối cùng mới nói ra một câu mấu chốt!
“Con hãy suy nghĩ thật kỹ đi, nhanh chóng thông gia trở thành Hoàng để từng bước một, hay là… tính toán mưu đồ chịu khổ từng bước như bây giờ, nhìn Ninh Tương Y gả cho người khác, con hãy tự chọn đi!”
Nói xong, bà ta không nhìn Ninh Giác nữa, đứng dậy rời đi.
Trong lòng lại rất kiên định!
Hoàng nhi à, con đừng trách mẫu hậu tàn nhẫn, mẫu hậu cũng vì con cả thôi! Nếu như tình cảm của con với Ninh Tương Y kiên định hơn vàng, vậy thì ngồi lên hoàng vị cho ta xem đi!
Mà trái tim vốn dao động của Ninh Giác đã đưa ra quyết định vào buổi vào triều hôm sau.
Bởi vì Ninh Úc được phong vương trước.
Chức vương gia này của hắn không phải nhàn vương tầm thường, mà là vương gia có thực quyền thật sự, không chỉ có đất phong, Hoàng đế còn giao cho hẳn năm vạn binh mã, như phó thác một nửa an nguy của hoàng thành vào tay hắn.
Nhất thời vinh quang không gì sánh bằng.
Hoàng để còn ban cho một tòa vương phủ, điều này khiển Ninh Úc vui nhất, bởi vì cuối cùng hắn cũng có nhà, một căn nhà do hån và Ninh Tương Y dựng nên!
Cho nên sau khi xuất cung, Ninh Úc vội dẫn Ninh Tương Y đi xem nhà mới của bọn họ, thuộc hạ chưa bao giờ thấy hắn vui đến vậy bao giờ.
Ninh Tương Y cũng cảm thấy rất vui vẻ! Bởi vì nàng có thể trang trí phòng mình thỏa thích! Nàng lập tức chọn trúng một sân, đồng thời chơi xấu chiếm lấy, sân đó hơi xa, nhưng có một dòng suối nước nóng, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn!
Ninh Úc nhìn thấy suối nước nóng cuồn cuộn, giáo hoạt cười nói: “Sau này đệ mệt mỏi cũng muốn qua đây ngâm, hoàng tỷ không được thất hứa đẩy!”
Ninh Tương Y đang quan sát phòng, nghe vậy không quay đầu lại nói: “Không sao! Đêm nay đệ tới cũng được!”