Hắn cảm giác mình như đang kể chuyện cười, nở nụ cười lạnh, sau đó dán lại gần, nét mặt nhìn nàng dịu dàng và ẩn chứa nguy hiểm.
“Sao tỷ lại sợ đệ vậy? Đệ là đệ đệ nghe lời nhất của tỷ mà”
Ninh Tương Y khẽ thở dốc từ trong không khí căng thẳng này, nhìn hắn chăm chú nói: “Nếu như đệ thật sự nghe lời thì buông tỷ ra, tỷ ra lệnh tha cả hắn ta nữa”
Ninh Úc nghe vậy, hai mắt đỏ lên, đột nhiên đưa tay bóp mặt Ninh Tương Y, hành động của hắn dọa Ninh Tương Y giật bắn, nàng thấy hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười kỳ dị.
“A… Hắn ta là gì của tỷ mà đáng để tỷ cầu xin ba lần bốn lượt như vậy?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng đó khiến lông tơ trên lưng Ninh Tương Y dựng lên! Nhưng sau khi kịp phản ứng cũng bị hành động này của hắn ta chọc giận!
Nàng lạnh mặt, hùng hổ nói: “Ninh Úc! Tốt nhất đệ hãy buông tỷ ra!”
Đã lâu không nghe thấy nàng gọi tên mình, nghe nàng nói tên mình, Ninh Úc cảm thấy cả người thỏa mãn.
“Không… Tỷ vẫn chưa trả lời đệ.
”
Hắn cực kỳ cứng đầu lại không cho từ chối khống chế Ninh Tương Y, hắn như này khiến nàng thật sự sợ hãi.
Ninh Tương Y đẩy hắn một cái, phát hiện hắn không hề nhúc nhích, thì ra trong bất giác, võ nghệ của Ninh Úc đã vượt qua nàng rồi sao?
Ninh Úc mỉm cười, ánh mắt lại vô cùng âm trầm nhìn lướt qua trên người nàng, ánh mắt đó như có tính xuyên thấu, quét qua người nàng! “Tỷ hãy nói cho đệ… Tại sao phải tha cho hắn? Tại sao phải giúp hắn? Hắn cũng thế, Ninh Giác cũng thế, một năm qua, tại sao tỷ
phải giúp Ninh Giác?”
Càng nói, hắn càng không cười nổi nữa, giọng đột nhiên cất cao, ẩn chứa giận dữ chất vấn! Thì ra những ghen tuông này đã sớm ấp ủ từ lâu dưới đáy lòng hắn, mỗi lần nghe tin biết nàng lại làm chuyện gì vì Ninh Giác, hån liền hận không thể giết người!
Nhất là trở về từ bình nguyên Hoang Chướng, trong lúc Ninh Tương Y hôn mê, hẳn nghe được Ninh Tương Y bị ức hiếp như nào, hi sinh vì Ninh Giác thế nào, giả chết bỏ trốn như nào, hắn chỉ cảm thấy cả trái tim như bị bỏ vào trong chảo dầu dày vò! Hận không thể lay tỉnh nàng, hỏi nàng Ninh Giác có tài đức gì?! Lại hận không thể xông tới kinh thành, giết sạch tất cả những kẻ đó!
Nhưng nhìn nàng bị thương hôn mê, Ninh Úc nhịn được, thậm chí sau khi nàng tinh lại cũng không hề nhắc đến một chữ, hắn cho rằng hắn có thể chịu được, song không ngờ không thể chịu được!
Ninh Tương Y là của hắn, cả người đều là của một mình hắn! Không một kẻ nào được nhúng chàm, Thái tử cũng không được!
Thấy Ninh Tương Y ngơ ngác sững sờ nhìn hắn, hắn lại cười lạnh ép hỏi lần nữa!
“Tỷ nói đi! Tại sao tỷ phải giúp hắn? Tỷ thích hắn à!”
“Ninh Úc!”
Ninh Tương Y đột nhiên hô một tiếng, ngay khi Ninh Úc cho rằng nàng biết phẫn nộ phản kháng, cũng chuẩn bị kỹ càng lí do, nàng đột nhiên khóc!
Trong đôi mắt to đó tràn ngập nước mắt, có điều nàng hung dữ nhìn hắn trân trân, không chịu để cho nước mắt rơi xuống.
Nàng vừa khóc, cảm xúc sôi trào của Ninh Úc như chợt lắng lại, biến mất, hắn trừng mắt nhìn, đột nhiên chân tay hơi luống cuống.
Đôi mắt to của Ninh Tương Y hung hăng, tràn ngập lên án trừng mắt với Ninh Úc, bĩu môi, hồi lâu sau vẫn không kìm được nghẹn ngào mắng!
“Đệ! Đệ không có lương tâm! Khốn khiếp! … Tỷ giật dây Thái tử ca ca sửa kênh đào là giúp hắn không sai, nhưng tỷ vì đệ nhiều hơn mà!” Nàng giận dữ dùng mu bàn tay lau nước mắt, bị chọc giận không nhìn hắn nữa: “Tỷ chỉ muốn ngày sau đệ có thể có ít tiền bạc bàng thân, tỷ muốn mở cửa hàng của chúng ta rộng khắp trời nam đất bắc! Nếu không đệ tưởng tỷ thiếu tiền lắm sao?
Một mình ta sống không cần lo lắng cho ngươi, không biết sẽ tự tại cỡ nào đâu!
Tại sao phải giữ lại Tư Vô Nhan, hắn chính là vua bù nhìn của Ngọc Kỳ, hôm nay tỷ giúp hắn, chỉ vì ngày sau bốn nước thông thương có thể có một khởi đầu tốt, hắn sẽ là một Hoàng đế tốt vì dân vì nước! Sẽ ra sức thúc đẩy chuyện này!
Chẳng phải đệ nói sau này muốn đi khắp nơi sao? Bây giờ quốc phòng nghiêm ngặt như thế làm sao làm được? Một khi bốn nước thông thương, chúng ta mới có thể đi khắp nơi, thế nhưng đệ không chỉ không tin tỷ, đệ còn chất vấn tỷ!”
Nàng càng nói càng tức, chỉ cảm thấy mình nuôi một kẻ ăn cháo đá bát, đời trước ngược đãi giết nàng, nàng không báo thù còn lấy ơn báo oán, thế nhưng hắn đối xử với nàng như vậy sao? Càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng nước mắt của nàng rơi xuống
như chuỗi ngọc đứt hạt.
“… Chất vấn tỷ thì cũng thôi đi, đệ còn… mắng tỷ… Hu hu hu…”
Giọt lệ nóng hổi khiến tim hắn nóng lên, Ninh Úc vội đưa tay lau đi, vừa lau liền như hồng thủy vỡ đê! Ninh Tương Y nghiêng người, dứt khoát đưa lưng về phía hắn, nằm lỳ trên giường khóc hu hu.
Lần này Ninh Úc hoảng loạn triệt để.
Trước đó lạnh lùng cũng được, bá đạo cũng được, âm ngoan cũng được, tất cả đều biến mất sạch, hắn lại trở thành thiếu niên trong sạch lạnh lùng lại ngây thơ, tâm hoảng ý loạn, không biết làm gì với người yêu.
“Đừng khóc…xin lỗi, hoàng tỷ, là đệ sai rồi!”
“Ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy đệ nữa! Đi đi cho tỷ! Hu hu hu…”
Nàng nói cũng không muốn nhìn hắn, biết rõ là nói nhảm, nhưng trái tim Ninh Úc vẫn không kìm được đau xót, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Bây giờ đệ sẽ phái người bảo người đã đi quay về…”
Ninh Tương Y không để ý tới hắn, tiếp tục khóc, Ninh Úc hết cách, đành phải làm dấu hiệu, lập tức có một người xuất hiện quỳ trên mặt đất.
Hắn ta là người Trấn Tây vương cố ý bồi dưỡng, sau đó đi theo Ninh Úc, thời gian đi theo hắn cũng coi như lâu nhất, bây giờ thấy công chúa khóc, hắn ta không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu chờ lệnh.
Thấy có người ngoài ở đây, Ninh Tương Y không hề xấu hổ, vẫn khóc, Ninh Úc vô cùng đau lòng lại thêm nhức đầu thở dài, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Gọi người phái đi trở về, nhanh lên!”.
Nói đến cuối, giọng có chút bất đắc dĩ, người kia nghe xong, vội rời đi, mà Ninh Úc quay đầu nhìn thấy vai Ninh Tương Y run run, khó xử cau mày lại, đi đến gần nói nhẹ giọng lấy lòng.
“Hoàng tỷ… Đệ làm theo lời tỷ nói rồi, tỷ đừng khóc nữa được không?”
Hắn nói điềm đạm nhỏ nhẹ, giọng lạnh nhạt mang theo tủi thân đặc trưng của thiếu niên, vì sao rõ ràng ban đầu người nổi giận là hắn, tủi thân đầy bụng, ăn dấm, chịu đựng cũng là hắn, nhưng Ninh Tương Y vừa khóc, hắn đã không có lực chống đở nào, chỉ có khuất phục vậy?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Ninh Úc vẫn sẵn lòng dỗ nàng, không hề có chút mất kiên nhẫn, hơn nữa… Hắn vừa vỗ lưng nàng, vừa dỗ dành, trong lòng còn có chút ngọt ngào… Tỷ đệ sẽ không như vậy, bọn họ như này giống như khi ông ngoại và bà ngoại cãi nhau hơn, là vợ chồng…
Ninh Úc nhẫn nại dỗ rất lâu, Ninh Tương Y mới thút thít ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như con thỏ, tủi hờn nhìn hắn hỏi.
“Vậy sau này đệ còn mắng tỷ không?”
“Không đâu! Đệ thề!” Sao hẳn làm vậy được? Đây là bảo bối tâm
can của hắn mà! Hắn yêu còn không kịp… Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, trong mắt còn có nước mắt, sáng bóng, nàng bĩu môi nghẹn ngào lại kiêu ngạo nói: “Vậy sau này đệ cũng không được không tin tỷ, bất kể tỷ làm gì, đệ cũng phải hiểu và ủng hộ vô điều kiện…”
Dáng vẻ đó khiến Ninh Úc thật muốn ôm lấy nàng, sau đó hôn lên đôi mắt khóc đến đỏ bừng của nàng.
“Đệ hứa với tỷ, đệ đồng ý hết, đệ nghe theo tỷ hết…” Ninh Úc dán sát gần nàng, cuối cùng vậy không biết xấu hổ bắt đầu tỏ ra đáng yêu.
“Hoàng tỷ… Đừng giận đệ, cũng đừng không để ý tới đệ mà…”