Vừa nhanh gọn vừa lặng lẽ.
Cảnh Yến thay một bộ y phục sạch sẽ, tiện thể tháo luôn chiếc hà bao thêu hoa thược dược.
Đến giờ, ta mới nhớ đến chiếc hà bao kia, đành cười khổ. Ngày đó, nếu ta nhặt được chiếc hà bao ấy mà không báo lại, lẳng lặng cất giữ, thì đến một ngày Vãn Thược biết chuyện, ta nhất định không còn sống. Nhưng nếu ta nhặt được hà bao lại đi nói cho vương gia biết, ngài ấy sẽ bảo ta giữ lại. Đến lúc đấy ta muốn “tặng” hà bao đi cũng không được.
Nếu không phải Mộc Thiền nóng lòng muốn lập công, thì cho dù ta có tính toán như nào đi chăng nữa cũng chỉ có con đường chết. Cảnh Yến làm vậy chính vì muốn vứt ta vào đống lửa.
Ta tắm rửa sạch sẽ, còn cố ý lấy nước lạnh để rửa mặt. Trên người vẫn còn vài chỗ đau nhức. Nếu phải ngủ chung với con sói kia thì tấm thân này của ta thực sự không chịu nổi.
Khi quay lại phòng ta đã thấy Cảnh Yến ngồi bên bàn trà. Nha hoàn đã dọn dẹp gọn gàng rồi bày đồ ăn lên. Toàn là đồ ăn thanh đạm như vương gia đã dặn dò.
Vương gia quay sang nhìn ta. Ta cũng biết ý đi đến cạnh ngài ấy, nói: “Vương gia, nô tì hâm nóng bình rượu cho người.”
Các nha hoàn cũng rất nhanh nhẹn, không lâu sau đã bưng rượu lên, sau đó lui xuống hết.
Ta và Cảnh Yến đều biết ý. Hai người không ai nói về chuyện ban sáng. Nhưng tận thâm tâm đang không ngừng vùng vẫy giữa bóng tối. Đây có lẽ chính là những mưu kế, những toan tính riêng của hai người.
“Nguyên Nguyên, ngồi xuống uống một ly đi.”
Ta rót cho Cảnh Yến một ly rượu, nhưng ngài ấy lại đưa cho ta ly rượu ấy.
Rượu vào lỡ việc, ta hiểu rõ điều này.
“Uống cho dễ ngủ, nếu không ta sợ đêm nay…nàng sẽ lại gặp ác mộng.” Ngài ấy vẫn giống như trước, nói với ta bằng giọng rất nhẹ nhàng. “Nguyên Nguyên, nàng còn muốn bổn vương tự tay bón cho nàng hay sao?”
Nói câu này, khác gì ngài ấy ép ta. Ta không còn đường lui, nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
“Ngồi đi, Nguyên Nguyên. Ngồi đây nói chuyện với bổn vương.” Cảnh Yến lấy chiếc ly trống rỗng của ta đặt xuống trước mặt, nhẹ nhàng ra hiệu cho ta rót rượu.
“Để Nguyên Nguyên đổi cho vương gia cái ly khác.”
“Không cần.” Ngài ấy ngăn ta lại, mỉm cười nhìn ta: “Sao vậy, chẳng lẽ nàng hạ độc trong ly à?”
Nghe thấy vậy ta đứng bất động tại chỗ, cắn chặt răng một lúc lâu mới hoàn hồn, cũng gượng cười quay lại nhìn vương gia: “Vương gia, câu này của người là đang quyết tâm đẩy nô tì đến cái chết cho bằng được hay sao?”
Ta có thể nhìn ra. Cảnh Yến không thích người yếu đuối, cũng không thích người quá mạnh mẽ. Ngài ấy chỉ thích người thông minh, biết tiến biết lùi đúng lúc, vừa thuận theo lại vừa khiêu khích ngài ấy. Giúp ngài ấy tìm được chút thú vui.
Mà ta nhất định phải là người như vậy.
Quả nhiên Cảnh Yến đã cười. Ngài ấy vừa cười vừa lắc lắc đầu, trong giọng nói có phần ủy khuất: “Nguyên Nguyên, bổn vương đối với nàng có chỗ nào không tốt, mà nàng lại cho rằng ta nhất định sẽ giết nàng chứ?”
Ta cũng không quan tâm chuyện ly cũ ly mới nữa, đi đến bên cạnh ngài ấy, nhấc ghế ra ngồi xuống rồi rót cho ngài ấy một ly rượu.
“Vương gia, rượu vào lỡ việc. Người đừng uống nhiều quá.”
Ngài ấy chầm chậm uống cạn rượu trong ly, không đợi ta rót, đã lấy bình rượu tự rót cho mình một ly. “Nguyên Nguyên, nàng sợ ta uống rượu lỡ việc hay là sợ uống rượu vào sẽ làm càn?”
Ta khẽ bật cười rất, quay sang hỏi ngài ấy: “Ta đã thành ra như thế này, vương gia còn nuốt trôi được hay sao?”
Ta nhanh tay chộp lấy bình rượu, bỏ nắp ra uống một ngụm rượu lớn, thở hổn hển: “Vương gia thật biết thưởng thức.”
Cảnh Yến giữ lấy tay ta, nhìn ta tủm tỉm cười: “Đừng có lộn xộn, Nguyên Nguyên. Bổn vương không nợ gì nàng.”
Tay ta bị ngài ấy nắm chặt đến mức thấy đau. Nhưng nét mặt ngài ấy vẫn bình thản thờ ơ như cũ. Dường như nhất cử nhất động, từng cái nheo mày mỉm cười của ta đều không thể qua mắt ngài ấy được.
Ta lại uống thêm hai ngụm rượu, thậm chí còn nhoài người về phía ngài ấy lấy đôi đũa gắp thức ăn, ăn ngon lành. Cơm no rượu say, ta chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, ánh mắt mơ màng nhìn Cảnh Yến.
“Vương gia, người muốn Nguyên Nguyên nói chuyện cùng người. Vậy vương gia muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”
Ngài ấy nhíu mày, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt ta: “Lời nói dối là gì?”
Ta loạng choạng dựa vào vai vương gia, hơi hoảng hốt nói: “Nguyên Nguyên không hận vương gia, không có vương gia sẽ không có Nguyên Nguyên ngày hôm nay.”
Ta nghe thấy tiếng hừ nhẹ, ngẩng lên nhìn ngài ấy. Nhưng chỉ nhìn thấy ngài ấy hơi nhướng lông mày, hỏi ta tiếp: “Vậy nói thật lòng thì như nào?”
“Lời thật lòng là…” Ta giở trò vô lại, dựa sát người lên vương gia, hai tay vòng qua ôm cổ, vùi đầu vào vai ngài. Hơi thở nồng nặc mùi rượu nói: “Cảnh Yến, nếu bây ngài dám đưa ta một thanh kiếm, ta cũng sẽ dám đâm chết ngài.”
Còn chưa đợi ta nói hết, Cảnh Yến đã không nhịn nổi mà bật cười, cười rất sảng khoái khiến ta cũng cười theo. Hai người bỗng trở nên thân mật như vậy chỉ vì một câu nói đùa đáng sợ.
Cười đủ rồi, ngài ấy vỗ vỗ lưng ta như đang dỗ dành đứa trẻ, ghé vào tai ta nói nhỏ: “Nguyên Nguyên, đừng mượn rượu giả điên, cũng đừng thăm dò giới hạn của bổn vương. Cảnh Yến ta không phải người dễ đùa như vậy.”
Trong lòng ta bỗng run sợ, rượu mạnh bắt đầu ngấm khiến ta có cảm giác như máu đang dồn hết lên đỉnh đầu.
Nhận thấy người ta đang cứng đờ, ý cười trên mặt ngài càng rõ. Hai ngón tay ngài vuốt ve khuôn mặt của ta: “Nguyên Nguyên, cái chiêu trò lặt nhặt này của nàng dùng để đối phó Vãn Thược là đủ rồi. Trước mặt bổn vương tốt nhất nên biết điều. Nàng nói xem có đúng không?”
Trò này của ta không diễn nổi nữa rồi.
Ta đứng thẳng dậy, cúi đầu xuống không dám nhìn vương gia: “Là Nguyên Nguyên hồ đồ, vương gia.”
Cảnh Yến lắc lắc đầu, vẫn mỉm cười: “Nàng không hồ đồ. Nàng rất thông minh. Chẳng qua do nàng đang say, lời nói khi say thì không nên tin là thật.”
Ngài ấy đã chừa cho ta một con đường lui, đương nhiên ta cũng nên ngoan ngoãn biết lui. Ta vội gật đầu.
“Nàng uống say rồi, ta về trước đây.” Cảnh Yến đứng dậy, phất tay áo rồi rời đi.