Kiếm Thanh Hồng nhìn ba mũi tên đó, hai tay nắm chặt cánh tay phải của Kiếm Thần, trong lòng hơi lo lắng.
Nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú của Kiếm Thần vẫn hết sức bình tĩnh, biểu cảm lo lắng của nàng ấy chợt biến mất.
Người bịt mặt kia thấy Kiếm Thần không né tránh, cho rằng Kiếm Thần đã từ bỏ phản kháng nên chậm rãi hạ cây trường cung trong tay xuống.
Nhưng cảnh tượng xảy ra sau đó không khỏi khiến hắn ta trợn trừng hai mắt, không tin nổi nhìn Kiếm Thần.
Bởi vì ba vũ tiễn đó bay tới cách người Kiếm Thần vài thước thì bỗng lơ lửng giữa không trung, không thể tiến lên dù chỉ nửa tấc.
“Làm sao có thể chứ”
Người bịt mặt kia mất bình tĩnh nhìn Kiếm Thần.
Còn Kiếm Thần nhìn người bịt mặt kia, điều động linh thức, ba cây vũ tiễn lập tức chuyển hướng, hóa thành ba chiếc bóng
rời rạc băn về phía người bịt mặt.
Tốc độ của mũi tên rất nhanh, gấp mấy lần so với tốc độ ban nãy người bịt mặt bắn.
Người bịt mặt kia quan sát thấy ba cây vũ tiễn, lập tức tái mặt, định giơ trường cung lên ngăn cản.
Nhưng tốc độ của vũ tiễn quá nhanh, hắn ta hoàn toàn không kịp ngăn cản, buột lòng phải né qua một bên.
Thế nhưng, một võ giả Phá Hư cấp một há lại có thể tránh được vũ tiễn do linh thức cấp ba mươi tám của Kiếm Thần điều khiển.
“Vù vù vù...”
Ba cây vũ tiễn trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của người bịt mặt kia, người bịt mặt đứng sững người trên tòa nhà, một lúc sau từ từ ngã xuống.
“Ầm!”
Kiếm Thần hờ hững liếc nhìn rồi cầm tay Kiếm Thanh Hồng, quay người đi về phía Kiếm phủ.
Sau khi Kiếm Thần đi khỏi đó một lát, hai bóng người xuất hiện trên trời.
Bọn họ lơ lửng giữa không trung nhìn theo bóng lưng Kiếm Thần và Kiếm Thanh Hồng ởđi xa.
Nếu như Kiếm Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra một trong hai người chính là chưởng quỹ xinh đẹp của Đan Các,
Mạc Hồng Nhan.
Lúc này, chưởng quỹ xinh đẹp nhìn theo bóng lưng của Kiếm Thần, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong ánh mắt.
“Không ngờ hắn còn là một Linh sư, linh thức vừa rồi tối thiểu đạt cấp ba mươi lăm trở lên.
Mạc Hồng Nhan nhìn theo hướng Kiếm Thần đi xa dần, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Một lúc lâu sau, Mạc Hồng Nhan nhìn về phía người trung niên đứng gần đó, mỉm cười với ông ta.
“Không ngờ chuyện này lại kinh động tới cả Tiền điện chủ.”
Mạc Hồng Nhan nhìn người trung niên, mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng.
Người trung niên quay đầu nhìn về phía Mạc Hồng Nhan, mỉm cười đáp:
“Chẳng phải Mạc chưởng quỹ cũng bị kinh động đấy sao, Mạc chưởng quỹ thấy sao?”
Dường như câu hỏi đằng sau của người trung niên có ẩn ý.
“Tiền điện chủ nhường người này cho ta được không?” Mạc Hồng Nhan không trả lời ông ta mà hỏi ngược lại.
Người trung niên nghe vậy, đôi mắt lóe lên ánh sáng dị thường, sau đó không hề thay đổi sắc mặt, mở miệng đáp:
“Mạc chưởng quỹ nghĩ ta sẽ bỏ qua một thiên tài mới mười bảy tuổi đã là Linh sư cấp ba hay sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!