Kiếm Thần loạng choạng đứng dậy, một mình trở về phòng, vận chuyển Tiên Thiên Huyền Nguyên Công, bắt đầu hấp thu huyền khí thiên địa.
Trong Huyền giới này, tu võ đã trở thành xu hướng, muốn sống sót trong thế giới này thì phải dựa vào võ lực.
Cảnh giới võ đạo chia làm: Khai Mạch Cảnh, Ngưng Khí, Thiên Cương, Phá Hư...
Kiếm Thần tiếp tục vận chuyển Khai Mạch Quyết này, nguyên khí thiên địa xung quanh không ngừng hội tụ về phía Kiếm Thần, nhưng Kiếm Thần cũng không hấp thụ được bao nhiêu.
Hầu như phần lớn huyền khí đều hội tụ về phía ngực Kiếm Thần.
"Vẫn là thế này, sao lại cứ thế này chứ?"
Một lúc lâu sau, Kiếm Thần mở mắt ra, trong lòng gầm lên, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Phụt."
Một ngụm máu phun ra từ trong miệng Kiếm Thần, Kiếm Thần cũng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, sâu trong đan điền của Kiếm Thần, một thanh kiếm gãy phát ra ánh sáng màu xanh lục.
"Haiz, đã nhiều năm trôi qua, sau khi chủ nhân chuyển thế thành niên, thế mà Càn Khôn Châu kia lại nhận chủ rồi ư? Linh Lung Kiếm Tâm của chủ nhân ở đâu, tại sao lại bị thay thế bằng Càn Khôn Châu? Bây giờ năng lượng của Càn Khôn Châu đã mất, xem ra còn chưa kích hoạt. Hiện tại chủ nhân không có tu vi, có lẽ toàn bộ huyền khí mà hắn hấp thu đều đã bị Càn Khôn Châu hấp thu rồi cũng nên. Quả nhiên vẫn phải dựa vào cục cưng ta đây. Ôi chao, phần lớn bổn nguyên tích lũy mấy chục năm phải mất đi hơn phân nửa rồi."
Một âm thanh sắc bén phát ra từ đan điền của Kiếm Thần, sau đó một năng lượng màu lam lan ra từ đan điền của Kiếm Thần.
Trong chớp mắt, năng lượng màu xanh lam này xuyên qua xương cốt tứ chi của Kiếm Thần.
"Phập."
Năng lượng màu xanh trực tiếp làm nổ tung quần áo trên người Kiếm Thần thành từng mảnh, sau đó một chất lỏng màu đỏ tươi từ từ thoát ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể Kiếm Thần.
Nếu có người ngoài ở đây nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất định có thể nhận ra hiện tượng lúc này.
Phạt cốt tẩy tủy, thông mạch tố thể.
Hiện tượng này chỉ có thể xảy ra nếu sử dụng thần dược, hoặc là cường giả Vương Cảnh ra tay, dùng thực lực mạnh mẽ để cưỡng bức nặn xương, thông kinh mạch.
Mà bây giờ năng lượng màu xanh này đang phạt cốt tẩy tủy, thông mạch tố thể cho Kiếm Thần.
Sáng hôm sau.
Kiếm Thần mở mắt ra, theo bản năng chuẩn bị đứng dậy, nhưng khi sờ vào ngực, phát hiện mình hoàn toàn trần trụi.
"Trời đất, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Kiếm Thần giật mình, nhưng tiếp đó khuôn mặt hắn lại lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Thực lực của mình đã khôi phục rồi ư? Đan điền khai mở, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể và một trăm linh tám ẩn mạch đều thông với nhau, hơn nữa ấn ký trong những kinh mạch này vậy mà lại là Chư Thiên Thần Ấn. Sau khi đạt đến Khai Mạch Cực Cảnh, mình đã được thần ấn của chư thiên Huyền giới gia trì."
Võ giả bình thường ở Khai Mạch Cảnh cần phải khai mạch. Mỗi người đều có tám chủ mạch và 108 ẩn mạch.
Tuy nhiên, những võ giả bình thường có thể mở ra tám chủ mạch có thể đột phá Ngưng Khí, còn nếu thiên phú không tệ thì có thể mở ra ẩn mạch.
Trong giới võ đạo, thiên phú có năm bậc, người chỉ mở ra được tám chủ mạch thì xếp bậc năm; người có thể mở ra khoảng chừng 27 ẩn mạch thì xếp bậc bốn; người có trên 27 đến 54 mạch thì xếp bậc ba; nếu từ hơn 54 đến chừng 81 thì xếp vào bậc hai; nếu vượt quá 81 thì thống nhất xếp vào bậc một. Còn nếu khai mở được toàn bộ ẩn mạch thì xếp vào bậc siêu.
Mỗi cấp bậc cũng chia làm ba cấp thượng, trung, hạ. Những người đã mở được một ẩn mạch là bậc bốn hạ phẩm, còn lại cứ suy ra mà xếp.
Bởi vì nếu ngay cả tám chủ mạch cũng không thể mở ra, thì cả đời sẽ không thể đột phá được Khai Mạch Cảnh, tiến tới Ngưng Khí Cảnh.
Nhưng hiện tại, tám chủ mạch của Kiếm Thần không chỉ được mở ra, mà 108 ẩn mạch cũng không bị cản trở, huyền lực trong kinh mạch không ngừng lưu chuyển.
Phải biết rằng trước đó khi Linh Lung Kiếm Tâm của Kiếm Thần chưa bị lấy đi, thể chất của hắn cũng chỉ ở bậc hai, ẩn mạch cũng chỉ mở được 72 nhánh.
"Thật đấy à?"
Kiếm Thần buộc miệng nói với vẻ không thể tin được.
"Đương nhiên là thật. Ta đã dùng hơn phân nửa sức lực bổn nguyên mới giúp ngươi kích hoạt được Càn Khôn Châu, thuận tiện đả thông kinh mạch trong cơ thể ngươi."
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Kiếm Thần.
"Ai đang nói vậy?"
Kiếm Thần đột nhiên giật mình, sau đó nhìn xung quanh.
"Haiz, ta quên mất bây giờ trí nhớ của chủ nhân còn chưa khôi phục, cũng may mà ta còn có mảnh ký ức mà ngươi lưu giữ ở đây."
Giọng nói đó lại vang lên.
Sau đó Kiếm Thần cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong đầu hiện lên một lượng lớn thông tin.
"A a a..."
Kiếm Thần ôm đầu không ngừng lăn lộn trên mặt đất, một lúc sau, Kiếm Thần đau đến ngất đi.
"Ôi trời, nguy rồi, ta quên mất chủ nhân hiện giờ chuyển thế trùng tu, linh thức vẫn còn yếu. Nhưng dựa theo sức mạnh linh thức của chủ nhân hiện tại thì có lẽ có thể tiêu thụ mảnh ký ức này. Chỉ có điều, há há, phải chịu khổ chút."
Lúc này, một bóng người nhỏ bé xuất hiện phía trên Kiếm Thần. Bóng người đó đang nhìn Kiếm Thần nằm trên mặt đất với nụ cười xấu xa.
Thân hình nhỏ bé vung tay lên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, sau đó một màn hào quang bao bọc lấy Kiếm Thần, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong không trung.
Một lúc lâu sau, Kiếm Thần tỉnh lại từ trong cơn mê man.
Kiếm Thần ngồi dậy, sau đó hắn cau mày, trong mắt lộ ra sát ý kinh người, tự lẩm bẩm.
"Ngày đoạn kiếm đúc lại chính là ngày kiếm đế Đông Lai ta trở về..."
Một lúc sau, Kiếm Thần mở hai mắt ra, đôi mắt chứa đầy màu máu đỏ tươi, nhìn về phía trước, vẻ mặt đầy oán hận nói.
"Phong Phi Dương, không ngờ ngươi lại phản bội ta. Tên phản đồ nhà ngươi, bây giờ ta sống lại một kiếp, nhất định sẽ bước vào Thần vực, nghiền nát Thần tộc, đánh rớt ngươi khỏi trời cao, khiến ngươi cả đời không được siêu sinh, chuộc tội cho vô số người trên Thiên vực của ta."
"Kiếp trước ta là Kiếm Đông Lai, kiếp này ta là Kiếm Thần, sẽ bù đắp thiếu sót của kiếp trước."
Ánh mắt của Kiếm Thần hiện lên vẻ quyết tâm.
Lúc này, trên vai Kiếm Thần xuất hiện một thân hình nhỏ bé, Kiếm Thần nhìn thân hình trên vai mình, khẽ mỉm cười.
"Đã lâu không gặp, Tiểu Linh Nhi."
Thân hình kia nghe được lời Kiếm Thần nói thì lập tức bật khóc, bóng dáng nhỏ bé nhào vào cổ Kiếm Thần, ôm chặt lấy Kiếm Thần.
"Chủ nhân, cuối cùng Linh Nhi cũng đợi được đến lúc ngươi bình phục rồi, hu hu hu..."
Kiếm Thần nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Linh Nhi, không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng.
Mười vạn năm, Tiểu Linh Nhi đã bảo vệ mình mười vạn năm, dùng bổn nguyên của nàng nuôi dưỡng tàn hồn của hắn trong mười vạn năm. Cuối cùng, hơn mười năm trước, thần hồn mình khôi phục lại, Tiểu Linh Nhi mới dẫn theo hắn, hao hết bổn nguyên để khiến hắn chuyển thế.
"Được rồi, Linh Nhi, đừng khóc, không phải bây giờ ta đã về rồi à?" Kiếm Thần an ủi.
Một lúc sau, Tiểu Linh Nhi mới lấy lại bình tĩnh.
“Không ngờ Càn Khôn Châu lại nhận ta là chủ. Năm đó khi ta lấy được nó, song mãi mà vẫn không thể khiến nó nhận chủ. Không ngờ bây giờ mất đi Linh Lung Kiếm Tâm, nhờ họa được phúc, nó lại nhận ta là chủ.”
Kiếm Thần sờ vào Càn Khôn Châu trên ngực, mỉm cười nói.
Năm đó, hắn tình cờ lấy được Càn Khôn Châu ở Thần vực.
Tâm niệm vừa động, Kiếm Thần biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đến một nơi bồng lai tiên cảnh.
Sau khi tiến vào Càn Khôn Châu, một dòng thông tin hiện lên trong đầu Kiếm Thần.
“Kiếp trước, Càn Khôn Châu này không thể nhận chủ, chỉ có thể dựa vào tu vi của mình mà vào tầng thứ nhất. Bây giờ sau khi nhận chủ, mặc dù vẫn chỉ có thể vào tầng thứ nhất, nhưng cuối cùng cũng biết được lai lịch của Càn Khôn Châu này." Kiếm Thần cười khẽ nói.
Hiện tại đã nhận chủ, Kiếm Thần cũng biết lai lịch của Càn Khôn Châu. Càn Khôn Châu là bảo bối quý giá nhất trong thế giới hỗn độn, trước đây không có ai có thể khiến nó nhận chủ.
Càn Khôn Châu có năm tầng, nhưng hiện tại tu vi của Kiếm Thần quá thấp, chỉ có thể tiến vào tầng một.
Nếu muốn tiến vào tầng thứ hai thì hắn cần phải có tu vi Huyền Nguyên Cảnh.
Muốn mở được tầng thứ ba, hắn cần có tu vi Đế Cảnh.
Tầng thứ tư yêu cầu tu vi Thánh Nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!