– Vâng, muội chính là tùy kiếm của Sở sư huynh, thỉnh Sở sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Lý Vi dừng lại đối mặt Sở Mộ, cho dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm mặt nói ra, hơn nữa thi kiếm lễ.
– Về sau còn phiền toái muội.
Sở Mộ cũng thi kiếm lễ, khẽ cười nói.
Con đường đá vụn dài hẹp không ngừng uốn lượn đi đến lầu các, chính giữa còn có một bình đài hình tròn cực lớn, chỉ dùng đá xám trắng hình vuông xây thành, có thể đồng thời dung nạp mấy ngàn người mà không có cảm giác chen chúc. Theo như Lý Vi nói, đây là Lăng Phong kiếm đài, là nơi đệ tử nội môn Lăng Phong viện tu luyện kiếm thuật.
Quả nhiên, trên kiếm đài, có tầm mười đệ tử y phục màu xanh tu luyện kiếm thuật. Hai người Sở Mộ đi qua, bọn hắn chỉ có thể tùy ý liếc mắt nhìn không để ý đến. Đi qua Lăng Phong kiếm đài, ước chừng một phút đồng hồ, Lý Vi dừng lại trước một tòa song lầu các.
– Sư huynh, đây là lầu các số 91.
Lý Vi nói:
– Mỗi ngày muội đều quét dọn, hôm nay cũng quét dọn, rất sạch sẽ.
– Ân!
Sở Mộ đẩy cửa ra đi vào, tầng thứ nhất có bốn gian phòng. Một gian Lý Vi ở, một gian là nhà bếp, một gian là nhà tắm, còn một gian là nhà vệ sinh. Ngoài ra còn có một bậc thang đi thông lên tầng hai. Mà tầng thứ hai chính là nơi Sở Mộ ở.
Tầng thứ hai càng thêm rộng rãi sáng sủa, có một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ và một chiếc ghế dài. Ngoài ra còn có ban công rất lớn, trên ban công có mấy cái ghế nhỏ.
– Sư huynh, có chuyện gì gọi muội một tiếng là được.
Lý Vi lên tiếng, quay người xuống nhà.
Sở Mộ gật gật đầu, bỏ bao phục xuông, đi ra ban công nhìn về phía xa. Trước lầu các của hắn có một hồ nước thanh tịnh, dường như có thể thấy được cá bơi trong hồ. Nhìn ra xa hơn, qua hồ nước có loạn thạch chất thành đống.
Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh trong chốc lại, hơi cảm khái đãi ngộ mà đệ tử nội môn có được, Sở Mộ quay người đi vào phòng, mở bao phục lấy đồ đạc bên trong ra.
Bản thân hắn mang theo một bao phục đựng đồ dùng các nhân,….Mà Ngụy chấp sự lại đưa thêm cho hắn một bao phục, bên trong có một thanh bách luyện kiếm và hai bộ quần áo màu xanh cùng với ba quyển sách, theo thứ tự “Lăng Phong kiếm thuật”, “Quan Khí Thuật”, và “môn quy nội môn”.
Sở Mộ xem môn quy nội môn trước tiên, phát hiện trong đó đại bộ phận cùng môn quy đệ tử ngoại môn giống nhau, chỉ có một chút sửa chữa, có thể ghi nhớ dễ dàng. Sau đó, Sở Mộ mới mở hai quyển sách còn lại ra, đọc kỹ.
Có lẽ bởi vì thiên phú kiếm thuật bản thân Sở Mộ xác thực cực kỳ kinh người, bản thân hắn cũng đã lĩnh ngộ được Phong huyền diệu, cho nên chỉ cần xem Lăng Phong kiếm thuật một lần là có thể nắm giữ được cơ bản. Sở Mộ có tự tin, chỉ cần luyện tập vài lần là có thể luyện thành, trong vòng hai ngày có thể đại thành.
Quan Khí Thuật, sau khi xem xong, Sở Mộ cũng biết tu luyện như thế nào, độ khó không lớn, trong vòng vài ngày là có thể luyện thành.
Mà Quan Khí Thuật chỉ có thể nhìn thấu tu vi kiếm giả không cao hơn mình quá cao. Còn tu vi kém hơn mình, càng kém càng dễ nhìn ra.
– Sau khi trở thành đệ tử nội môn, có thể đến Kiếm Các chọn lựa bí quyết kiếm khí mới. Sắc trời hôm nay cũng muộn, sáng sớm ngày mai, ta đi Kiếm Các chọn lựa bí quyết kiếm khí mới.Sở Mộ lẩm bẩm nói, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một vòng sát cơ:
– Vương Phong, cho ngươi sống nhiều hơn vài ngày nữa. Chờ ta thay đổi, thay thế bí quyết kiếm khí mới, ta sẽ tìm ngươi, tính toán ân oán giữa hai chúng ta.
Sở Mộ tin tưởng, Vương Phong cũng không bỏ qua cho mình. Đã như vậy, chẳng bằng giải quyết hết cho xong, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
– Có lẽ, tin tức ta trở thành đệ tử nội môn, sẽ rất nhanh rơi vào tay Vương Phong. Nói không chừng, không cần ta đi tìm hắn, hắn sẽ chủ động tới tìm ta.
Sở Mộ thầm nghĩ, rồi rút kiếm, tu luyện Lăng Phong kiếm thuật.
….
– Ngụy chấp sự, ta thấy ngươi vẫn nên nói cho ta biết tin tức liên quan đến người nọ.
Tại phòng làm việc Lăng Phong viện, Tề Bạch nhìn chằm chằm vào Ngụy chấp sự, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
– Tin tức của hắn, ở ngay chỗ này.
Ngụy chấp sự bất đắc dĩ lấy danh sách ra đưa cho Tề Bạch xem. Tu vi Tề Bạch là Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đỉnh phong, đối với Ngụy chấp sự không là cái gì, đơn giản là đánh bại được.
Ngụy chấp sự cố kị chính là người đứng sau lưng Tề Bạch, tam sư huynh Lăng Phong viện Lộ Tử Long, Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ, kiếm thuật tinh xảo lăng lệ ác liệt, là một trong những đệ tử của chưởng viện. Địa vị trong Lăng Phong viện cao, hơn nữa lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm. Đến lúc đó nếu Tề Bạch nói vài câu không hay về mình, không chừng thời gian sau sẽ không được tốt như bây giờ.
Cho nên, vì ngăn ngừa phiền toái, hắn vẫn cung cấp thông tin có liên quan đến Sở Mộ. Đương nhiên, tin tức rất đơn giản, chỉ là tính danh và xuất thân cùng với hiện đang ở lầu các nào….Những thứ này chỉ cần tốn chút ít thời gian là có thể điều tra ra, coi như hắn cũng không làm trái quy định.
– Thì ra ngươi là Sở Mộ, đệ nhất ngoại môn nhân? Hừ, bây giờ là nội môn, rất nhanh ngươi sẽ biết đến nội môn phải tôn kính sư huynh.
Tề Bạch hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu hất lên, quay người rời khỏi phòng làm việc.
– Sở Mộ, tuy ở ngoại môn có vài phần danh tiếng. Nhưng bao nhiêu người được xưng là đệ nhất ngoại môn nhân sau khi vào nội môn đều yên lặng, biến thành thế hệ bình thường. Hiện giờ lại bị loại tiểu nhân như Tề Bạch nhìn chằm chằm vào, vận khí đúng là không tốt.
Ngụy chấp sự thu hồi danh sách, thở dài một hơi.
Như mọi hôm, Sở Mộ dậy sớm, điều này đã trở thành thói quen của hắn.
Rửa mặt sạch sẽ, đứng trên ban công, Sở Mộ có chút không thích ứng. Khoảng cách chỗ ở hiện tại tới sườn đồi vách đá dựng đứng kia quá xa. Dùng tốc độ của hắn, đoán chừng phải mất môt giờ. Hơn nữa, sau khi chuyển vào nội môn, thức ăn do Lý Vi phụ trách, cho nên không có chuẩn bị lương khô.
– Xem ra, ta cần phải làm quen với cuộc sống mới.
Sở Mộ nói thầm, khả năng thích ứng của hắn rất mạnh. Sở Mộ dứt khoát tu luyện Dưỡng Nguyên Kiếm Khí trên ban công, chỉ chốc lát sau liền quên hết mọi thứ, đắm chím trong kiếm khí.
Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, kiếm giả bình thường có thể vận chuyển bảy đại chu thiên, mà cường độ kinh mạch Sở Mộ so với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn khác mạnh hơn, dẻo dai hơn, linh hồn lại càng cường đại hơn. Bởi vậy, Sở Mộ có thể vận chuyển hai mươi mốt đại chu thiên, hiệu suất tu luyện gấp ba.
Sở Mộ tu luyện xong kiếm khí quyết cảm giác tu vi kiếm khí không tăng lên chút nào, hắn cũng không cảm thấy sốt ruột mà liền chuyển sang tu luyện tầng thứ hai bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Sau khi luyện xong Kiếm Khí Hộ Thể Sở Mộ liền chuyển sang quan khán một chút Quan Khí Thuật rồi mới thu kiếm đi về phía Lăng Phong kiếm đài.
Lúc này mặt trời còn chưa nhô lên khỏi đỉnh núi, sắc trời vẫn còn ảm đảm, khí lạnh vẫn còn vương vấn xen lẫn giữa không khí, Lý Vi vẫn còn say giấc nồng, Sở Mộ tiến về phía Lăng Phong kiếm đài cũng không thấy bất kỳ bóng người nào trên đó.
Sở Mộ đứng trên kiếm đài trống trải nhìn chằm chằm về phía cỏ cây xa xa tập trung luyện thị kiếm cho đến khi hai mắt mỏi nhừ cay xè mới nhắm lại chuyển sang luyện thính kiếm rồi tiếp đến là xúc kiếm.
Một lúc sau, Sở Mộ từ từ rút kiếm ra, thân bách luyện kiếm hắn mới nhận hôm qua sáng như tuyết, hàn ý từ mũi kiếm tỏa ra khiến người ta cảm giác như đang ở tiết trời sang thu. Hắn bỏ vỏ kiếm xuống đất bắt đầu thức thứ nhất Cơ Sở Kiếm Thuật rồi chuyển sang Phi Vân kiếm thuật, Nhu Vân kiếm thuật, Thanh Phong kiếm thuật, cuối cùng mới tu luyện Lăng Phong kiếm thuật.
Sở Mộ luyện kiếm được một lúc thì nhìn thấy từng tia nắng đầu tiên bắt đầu hé lộ ra sau ngọn núi chiếu lên thân ảnh đang múa kiếm trên Lăng Phong kiếm đài.
Bỗng nhiên từ đằng xa xuất hiện một đạo thân ảnh đang chạy nhanh đến, quần áo bồng bềnh trong gió, không ngừng lay động.
Người mới đến tên là Hàn Thụy.
Đang lao nhanh đến bỗng nhiên thân thể Hàn Thụy dừng lại giữa không trung từ từ hạ xuống, biểu lộ giật mình, hắn cho rằng hắn là người đến Lăng Phong kiếm đài sớm nhất thế nhưng hắn không nghĩ rằng lại có người đến sớm hơn hắn đã vậy lại còn đang tu luyện Lăng Phong kiếm thuật, nhìn qua thì người đang luyện kiếm kia cũng chưa đạt đến đại thành.
Hơn nữa, khi Hàn Thụy nhìn thấy mặt Sở Mộ liền nhớ đến người hôm qua hắn nhìn thấy lập tức trong lòng có suy đoán.
Hàn Thụy đạp mạnh hai chân lấy đà phi lên lao thẳng lên kiếm đài cách Sở Mộ không xa, tốc độ lao đến của hắn cực nhanh, khi thân thể lao lên điểm cao nhất liền rút kiếm phản chiếu lấy từng tia sáng ban mai.
Hàn Thụy khẽ quát một tiếng, kiếm khí bắt đầu vận động, mỗi kiếm phảng phất như đang toàn lực dồn đối phương vào cửa tử. Hắn đang thi triển thức đầu tiên của Lăng Phong kiếm thuật.
Sở Mộ sớm biết Hàn Thụy xuất hiện nhưng cũng không để ý thế nhưng hắn không ngờ rằng người đến liền xuất kiếm công kích bản thân, hắn cũng không né tráng mà lập tức đâm một kiếm cũng là sử dụng Lăng Phong kiếm thuật.
Hàn Thụy đã sớm luyện Lăng Phong kiếm thuật đến đại thành mà Sở Mộ mới chỉ luyện lần đầu tiên mà thôi, đương nhiên chênh lệch là rất rõ ràng nhưng Sở Mộ đã đến cảnh giới Kiếm Thuật Tông Sư cũng đủ để bù cho chênh lệch đó, song kiếm giao nhau lập tức va chạm sáu lần bắn ra từng hoa lửa.
– Tốt!
Trên mặt Hàn Thụy hiện lên vẻ vui mừng, kiếm quang vận chuyển, chiêu thức biến ảo, chém ngang một kiếm tựa như phong thiết cắt ác liệt. Ngay lập tức Sở Mộ cũng biến chiêu, mới giao thủ mấy chiêu nhưng hắn cảm giác người đến không có địch ý chỉ là luận bàn thuần túy mà thôi.
Hai bên chỉ giao thủ ngắn ngủi một chút nhưng đã thiên triển qua sáu thức đầu tiên Lăng Phong kiếm thuật, lúc này Hàn Thụy mới đáp xuống đất cách Sở Mộ mấy bước chân rồi lại nhanh chóng xuất kiếm tiếp.
Hai người bọn họ đều không sử dụng kiếm khí phụ nhận hoàn toàn chỉ là kiếm thật giao phong.
Sở Mộ phát hiện loại giao chiến kiểu tu luyện thế này có tác dụng hơn mấy lần so với tu luyện bình thường, cứ mỗi chiêu đi qua hắn lại lĩnh ngộ sâu hơn với Lăng Phong kiếm thuật.
– Tốt, hóa ra là ta xem thườn ngươi, tiếp sát chiêu của ta, Lăng Phong Động!
Hàn Thụy khẽ quát, ngữ khí chó chút hưng phấn, chém ra một kiếm lập tức chung quanh như có phong ngưng tụ lại chiêu thế càng thêm uy lực, thêm phần ác liệt.
Sở Mộ vội vàng vận dụng Tuỳ Phong Bãi Liễu Toái Loạn Bộ, thân hình biến ảo cấp tốc, liên tục thay đổi vị trí mấy lần mới tránh được một kiếm của Hàn Thụy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy kiếm thuật của đối phương không phải cao bình thường.
Ngược lại Hàn Thụy cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém, không ngờ rằng Sở Mộ có thể tránh chiêu Lăng Phong Động của mình một cách nhẹ nhàng như vậy.
– Ngươi chính là đệ tử nội môn mới đăng ký hôm qua phải không ?
Hàn Thụy thu kiếm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Mộ.
– Không thể giả được.
Sở Mộ mỉm cười đáp lời.- Tên của ta là Hàn Thụy, Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, trên danh nghĩa coi như là sư huynh của ngươi, tuy nhiên ngươi cứ gọi thẳng tên của ta.
Hàn Thụy tự giới thiệu bản thân.
– Sở Mộ, Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.
Sở Mộ tự giới thiệu, lại càng đơn giản hơn.
– Ngươi chính là Sở Mộ ?
Hàn Thụy lại ngạc nhiên lần nữa, chậc chậc vài tiếng:
– Hóa ra là ngươi, khó trách chỉ vừa mới tu luyện Lăng Phong kiếm thuật đã có thành tựu như vậy, xem ra lời đồn thổi ngươi có thể giao thủ mấy chiêu với tên Tiêu cuồng nhân mà không bại là không giả đi.
– Đa tạ ngươi đã giúp ta luyện kiếm, hiệu quả rất tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Sở Mộ đi kiếm lễ nói:
– Ta còn có việc, đi trước.
– Này này …. thằng này … trình độ lạnh lùng cũng không chênh lệch với Tiêu cuồng nhân bao nhiêu a, xem ra sau này Lăng Phong viện lại càng náo nhiệt …
Hàn Thụy vừa vê cằm vừa tự lẩm bẩm mãi đến khi bóng Sở Mộ khuất sau Lăng Phong kiếm đài mới bắt đầu luyện kiếm.
…….
– Là ngươi! Ngươi đã trở thành đệ tử nội môn ?
Trưởng lão Kiếm Các không còn khuôn mặt lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên nhìn Sở Mộ.
– Đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện một chuyến đạt được một ít Linh Dược gia tăng tu vi cơ duyên xảo hợp đã đột phá.
Sở Mộ trả lời ngắn gọn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!