Đúng vậy a, gân tay vừa đứt, trừ phi có thiên tài dị bảo, nếu không không có cách nào hồi phục như cũ, không hồi phục như cũ cũng đồng nghĩa với không cách nào dùng sức, không thể nào luyện kiếm, đối với một gã kiếm giả tàn khốc này so với chết còn hơn.
– Thật là tâm ngoan thủ lạt a, không do dự chút nào cắt gân tay Vương Lỗi.
– Nói nhảm, một kiếm kia của Vương Lỗi cũng là muốn giết chết Sở Mộ, nếu như Sở Mộ còn định buông tha, vậy thì quá ngốc rồi.
Những người vây xem đều nhỉ giọng nghị luận, từng âm thanh vang lên.
– Tuy tu Vương Lỗi cao hơn ta một đoạn nhưng cũng có tính áp đảo, tạo nghệ kiếm thuật của hắn kém xa so với ta, tạo nghệ kiếm thuật chênh lệch đến mức đó thì tu vi cao hơn một đoạn không thể nào bù lại được, cho nên hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Xem ra, với thực lực hiện tại ta có thể chiến một trận với kiếm khí cảnh lục đoạn.
Nhìn bóng lưng thê lương Vương Lỗi, thần sắc Sở Mộ vẫn đạm mạc như cũ nhưng trong lòng không ngừng vận chuyển ý niệm.
– Hiện tại, có tính uy hiếp với ta chỉ là chỗ dựa sau lưng Vương Lỗi, Vương Phong tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn. tu vi như vậy có thể bỏ qua tạo nghệ kiếm thuật trực tiếp nghiền áp ta. May mắn Vương Phong ra ngoài chưa trở về, ta phải nỗ lực tăng lên tu vi trước khi Vương Phong trở lại, nếu không quá sức nguy hiểm.
– Tiếp ta một kiếm.
Một âm thanh quát nhẹ vang lên, hàn khí bức đến, một kiếm tựa như thiên ngoại cực quang, kiếm chưa đến khí thế đã khiến đối thủ cảm giác như bị đâm vào da.
Sở Mộ vội vàng xuất kiếm ngăn cản.
Từng âm thanh kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn ra bốn phía, bóng kiếm lập lòe đan xen, hai đạo nhân ảnh sử xuất bộ pháp khi thì tán loạn khi thì phiêu hốt, giao chiến liên tục ba kiếm Tiêu Tiên Phong lập tức dừng lại, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất chính diện nhìn thẳng về phía Sở Mộ. Trên thân tinh cương kiếm Sở Mộ xuất hiện ba lỗ hổng.
– Thanh sắc trường sam (Áo dài màu xanh), đệ tử nội môn!
Lập tức, đồng tử Sở Mộ co rút lại, âm thầm kinh hãi.
– Chẳng lẽ là Vương Phong? Không, kiếm của hắn không có một chút sát khí nào, thuần túy chỉ là thăm dò, cũng không sử dụng kiếm khí.
Vẻ mặt Tiêu Tiên Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đáy mắt có tia cuồng nhiệt lưu chuyển. Một trận chiến giữa Vương Lỗi và Sở Mộ giúp hắn nhìn thấy tạo nghệ kiếm thuật siêu cường của Sở Mộ, có lẽ những người khác còn đang mơ hồ thế nhưng Tiêu Tiên Phong lại biết rõ, tạo nghệ kiếm thuật như vậy tuyệt đối là hiếm thấy khiến hắn không nhịn được muốn ra tay thử chiêu.
Nhưng tu vi Sở Mộ chỉ là kiếm khí cảnh tứ đoạn còn kém hắn bốn đoạn, thực lực sai biệt đến mức như vậy hoàn toàn không có chút cơ hội nào.
Kiếm khí cảnh thập đoạn, tam đoạn và tứ đoạn là một bước vượt qua, thực lực sai biệt rõ ràng, lục đoạn và thất đoạn là một đại vượt qua, thực lực sai biệt càng rõ ràng, mà thất đoạn và bát đoạn lại càng khác biệt.
Thế nhưng cuối cùng Tiêu Tiên Phong vẫn không chế không nổi mà ra tay.
Tuy nhiên hắn không sử dụng một chút kiếm khí nào, mà chỉ đơn thuần sử dụng kiếm thuật mà thôi, cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho Sở Mộ, thuần túy là ngứa tay muốn giao thủ với Sở Mộ một phen.
Trong nháy mắt song phương giao thủ ba lượt, tốc độ nhanh đến mức người xem còn chưa có phản ứng nào bóng người đã dừng lại.
– Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Một đệ tử ngoại môn dụi mắt vẻ mặt khó hiểu.
– Hình như… có người ra tay chiến một trận với Sở Mộ.
– Đó là… Thanh sắc trường sam…
Một gã đệ tử ngoại môn lên tiếng kinh hô, kinh động theo các đệ tử ngoại môn khác bây giờ mới kịp phản ứng.
– Đệ tử dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn là hôi sắc bố y (áo vải màu xám), tứ đoạn đến lục đoạn là hôi sắc trường sam (áo dài màu xám), chỉ có thất đoạn đến thập ddaonj mới thể mặc thanh sắc trường sam và bạch sắc trường sam là tiêu chí đệ tử nội môn nam và nữ. Hắn là đệ tử nội môn! Không biết thuộc viện nào?
đệ tử nội môn, tu vi thấp nhất là kiếm khí cảnh thất đoạn, hưởng thụ kiếm phái bồi dưỡng trọng điểm, được nhận hết thảy khiến nhóm đệ tử ngoại môn đỏ mắt, hâm mộ không thôi. Hơn nữa, so với đệ tử ngoại môn thì địa vị đệ tử nội môn đúng là cao cao tại thượng, căn bản khinh thường đến nơi cư trú của đệ tử ngoại môn.
Nhóm đệ tử ngoại môn dường như ngừng thở, trên mặt không dấu nổi vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Tiêu Tiên Phong.
– Ngươi chính là Sở Mộ?
Tiêu Tiên Phong mở miệng, thanh âm vẫn đều đều như vậy:
– Ta gọi là Tiêu Tiên Phong.
– Tiêu Tiên Phong?
Sở Mộ mới nhập môn nên cũng chưa nghe qua danh tự này.
– Tiêu Tiên Phong?Rất nhiều đệ tử ngoại môn lộ ra vẻ nghi hoặc, đăm chiêu, đột nhiêt có một tên đệ tử chấn động, như bừng tình đại ngộ:
– Tiêu Tiên Phong, ta biết rồi, hắn chính là thiên tài kiếm thuật, cuồng nhân kiếm Thanh Phong kiếm phái chúng ta, 18 tuổi có tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn, nghe nói tại thời điểm kiếm khí cảnh thất đoạn bằng vào tạo nghệ kiếm thuật hơn người đã đả bại Đoàn sư huynh kiếm khí cảnh bát đoạn.
– Sở Mộ này thảm, cắt đứt gân tay Vương Lỗi chẳng khác nào đắc tội sư huynh Vương Phong, sau khi sư huynh Vương Phong trở về nhất định sẽ tìm đến Sở Mộ, đến lúc đó khác nào tận thế với Sở Mộ. Không nghĩ tới sư huynh Vương Phong còn chưa trở về vậy mà Sở Mộ lại đắc tội với một vị đệ tử nội môn khác, hơn nữa còn là sư huynh Tiêu Tiên Phong còn lợi hại hơn sư huynh Vương Phong.
Một vị đệ tử ngoại môn giọng điệu có chút hả hê.
Tiếng nghị luận không lớn nhưng Sở Mộ cũng nghe thấy vì vậy hắn cũng hiểu được thân phận vị đang đứng trước mặt này, không khỏi có chút ngạc nhiên. 18 tuổi kiếm khí cảnh bát đoạn, có thể dùng tu vi kiếm khí cảnh thất đoạn đánh bại kiếm khí cảnh bát đoạn, điều đó chứng tỏ tạo nghệ kiếm thuật của hắn phi phàm. Hơn nữa thông qua giao thủ ba kiếm Sở Mộ cũng có thể nhìn ra được tạo nghệ kiếm thuật của đối phương hơn xa Vương Lỗi.
Chỉ là Sở Mộ không hiểu vì sao Tiêu Tiên Phong lại xuất hiện, vì sao hắn lại thử chiêu với mình?
– Sở Mộ, Thanh Phong kiếm thuật trong tay người có thể cho ta mượn xem được không?
Tiêu Tiên Phong thẳng thắn nói ra.
– Hóa ra Sở Mộ tu luyện Thanh Phong kiếm thuật.
– Hắn đã luyện thành Phi Vân kiếm thuật, đã luyện thành? Hình như Sở Mộ mới nhập môn không đến một tháng a.
– Nói không chừng trước khi nhập môn hắn đã luyện qua Phi Vân kiếm thuật.
– Nhất định là vậy, cho nên hắn mới trong thời gian ngắn ngủi một tháng luyện thành Phi Vân kiếm thuật, tuy nhiên hắn thật là ngốc, vậy mà lựa chọn Thanh Phong kiếm thuật, không công lãng phí thời gian.
Nhóm đệ tử ngoại môn liên tục nghị luận, trong ngôn ngữ tràn ngập khinh bỉ, nhưng Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền lại vô cùng rung động. Với tư cách là bạn cùng phòng của Sở Mộ bọn họ biết rõ trước khi nhập môn căn bản Sở Mộ chưa từng luyện qua Phi Vân kiếm thuật cho nên cảm giác của hai người hiện tại giống như nằm mơ vậy.
– Cầm lấy.
Sở Mộ chỉ thoáng suy nghĩ một chút liền ném quyển sách về phía Tiêu Tiên Phong. Tiêu Tiên Phong tiếp lấy lập tức lật đến trang cuối cùng, chỉ nhìn qua một chút Sở Mộ biết rõ Tiêu Tiên Phong đang nhìn xem Thanh Phong Tuyệt Sát.
– Chẳng lẽ trước khia hắn có luyện qua Thanh Phong kiếm thuật nhưng không luyện thành?
Sở Mộ không khỏi suy đoán.
Nhóm đệ tử ngoại môn cũng dần dần dừng nghị luận, toàn bộ đều nhìn về phía Tiêu Tiên Phong không rõ hắn đang làm gì.
– Nghe nói trước kia sư huynh Tiêu Tiên Phong cũng chọn Thanh Phong kiếm thuật thế nhưng không có luyện thành, chẳng lẽ hiện tại sư huynh đã nắm chắc luyện thành rồi?
Một số ít đệ tử tin tức linh thông có điều suy luận:
– Thế nhưng nghe nói sư huynh Tiêu Tiên Phong đang tu luyện một môn kiếm thuật trung giai, vì sao lại còn quay lại tìm hiểu Thanh Phong kiếm thuật? Hay là trong Thanh Phong kiếm thuật có bí mật gì?
Một hồi lâu sau, Tiêu Tiên Phong đã xem đi xem lại Thanh Phong Tuyệt Sát nhiều lần, hơn nữa hắn cũng đã từng luyện qua cho nên chỉ nhìn mấy lần đã hoàn toàn ghi nhờ Thanh Phong Tuyệt Sát. Tiêu Tiên Phong chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Mộ nói:
– Sở Mộ, kiếm thuật của ngươi tinh xảo phi thường, khiến cho ta bội phục, chúng ta làm một ván cược được không?
Tiêu Tiên Phong khép quyển sách lại đội nhiên nói ra, hắn cũng không đợi Sở Mộ mở miệng lại tiếp tục nói:
– Chúng ta đánh cược xem ai luyện thành Thanh Phong kiếm thuật trước, ngươi thắng thì đạt được toàn bộ quyền lợi điểm cống hiến cho kiếm phái khi hoàn thiện trọn bộ Thanh Phong kiếm thuật, thua người chỉ cần đáp ứng ta một điều khiện trong khả năng, ngươi có dám hay không?
Bình thường Tiêu Tiên Phong là người lạnh lùng tuy nhiên lúc liên quan đến kiếm thuật hắn như biến thành một người khác, do vậy mới được gọi là cuồng nhân.
Hai mắt hắn tựa như lợi kiếm bức thẳng về phía Sở Mộ, toàn bộ nhóm đệ tử ngoại môn dường như ngừng thở, thời điểm hiện tại chỉ thuộc về Sở Mộ.
– Tốt!
Sở Mộ không do dự liền đáp ứng, khóe miệng Tiêu Tiên Phong liền nở nụ cười, hắn ném kiếm phổ Thanh Phong kiếm thuật về phía Sở Mộ, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy trắng bắn về phía Sở Mộ rồi quay lưng bước đi chỉ để lại một câu nói:
– Sau nửa tháng, quay lại nơi này.
Tiếp lấy kiếm phổ và tờ giấy rồi nhìn bóng lưng Tiêu Tiên Phong rời đi Sở Mộ cảm thấy khá vui vẻ cũng xoay người bước về phía căn nhà gỗ của mình.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rồi đồng thời quay sang nhìn nhau cùng nở nụ cười khổ, trong lòng dâng lên cảm xúc khỏ tả.
Ngày hôm nay chính là ngày Sở Mộ dương danh toàn bộ ngoại môn.
Mặt trời từ từ ló dạng đằng Đông, tất cả cảnh vật như tràn ngập sinh cơ, Thiên Địa vẫn mang theo vẻ mờ mờ mông lung, trong một gian nhà gỗ khu vực đệ tử ngoại môn, cánh cửa từ từ mở ra, một thân ảnh như thanh kiếm thẳng tắp xông thẳng lên trời bước ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại.
Mỗi ngày, ngay từ lúc sáng tinh mơ Sở Mộ đã thức dậy rửa mặt mang theo thức ăn tiến về phía vách núi dựng đứng mà hắn vẫn thường tu luyện. Cứ như vậy hắn tu luyện một mạch đến khi mặt trời lặn, mọi âm thanh dường như cũng nhỏ hơn mới trở về nhà chấm dứt một ngày khổ tu.
Thiên tài chính thức một phần là thiên phú còn chín phần là do cố gắng, bất luận ở thế giới nào thì đạo lý này vẫn luôn đúng.
Người khác nhìn thấy chỉ là thành quả mà hắn đạt được thế nhưng lúc hắn trả giá thì người khác đang hưởng thụ.
Bước chân càng ngày càng nhanh rồi trở thành phi tốc thế nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ không đến nửa khắc đồng hồ hắn đã đến sườn đồi quen thuộc. Lúc này cũng chỉ có mấy tia nắng chiếu rọi một phần thiên địa, tựa hồ Vân Hải phảng phất vẫn còn ngủ say, không có bất kỳ biến hóa nào, cảm giác thâm trầm bí hiểm.
Sở Mộ đứng trước Vân Hải, nhắm hai mắt lại từ từ, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh tu luyện hôm qua, từng thể ngộ mà bản thân lĩnh hội được. Cứ như vậy sau một hồi ôn lại thành quả tu luyện ngày hôm qua Sở Mộ mới lại mở mắt ra. Nếu hiện tại có người chứng kiến Sở Mộ thì phát hiện hai mắt giống như hai thanh lợi kiếm, đâm rách trường không, lướt qua Vân Hải, xóa tan đi sương mù đánh thức Vân Hải từ cơn ngủ say.
Thoáng chốc, dường như Vân Hải thức tỉnh, vẻ thâm trầm không cánh mà bay, từng đóa mây phiêu động, sôi trào, lại một lần nữa biến ảo cuồn cuộn.
– Lúc này đúng là lúc toàn bộ cơ năng thân thể thức tỉnh hoàn toàn, cũng là thời điểm tốt nhất để luyện kiếm.
Sở Mộ đứng trước Vân Hải, rồi từ từ ngồi xếp bằng ngay ngắn, tinh cương kiếm đặt trên hai chân, ngón cái ngón trỏ đan xen, lòng bày tay hướng lên trên, đặt nhẹ nhàng lên đầu, từ từ hô hấp của hắn trở nên kéo dài nhỏ dần đều đều, từng tia kiếm khí được điều động thoát khỏi đan điền bắt đầu một tiểu chu thiên.
Một tiểu chu thiên, hai tiểu chu thiên,…., mười tiểu chu thiên.
Sau khi hoàn tất điều tức Sở Mộ bật dậy nhanh như chớp rút kiếm, kiếm quang lập lòe làm nổi bật lên hào quang giữa Vân Hải, phản chiếu ánh nắng ban mai.
Mỗi ngày Sở Mộ đều luyện mười lần Phi Vân kiếm thuật.
Trước mắt hắn chủ tu Thanh Phong kiếm thuật nên luyện 30 lần bảy thức đầu, sau đó mới chuyển sang Thanh Phong Phất Diện, Thanh Phong Liễu Loạn và cố gắng tham ngộ Thanh Phong Tuyệt Sát.
Ngày thứ hai, Thanh Phong Liễu Loạn đại thành, ngày thứ ba bắt đầu tu luyện Thanh Phong Tuyệt Sát không thấy có tiến triển gì, ngày thứ tư… ngày thứ bảy bắt đầu hiểu ra Thanh Phong Tuyệt Sát liền tạo thành tám đạo sát cơ trong Thanh Phong Liễu Loạn thành một lưỡi phong kiếm.
Ngày thứ chín, ngưng tụ thất bại… trong thứ chín liên tục thất bại, tuy vẫn chưa ngưng tụ được nhưng đã lĩnh ngộ ra các điểm tương quan.
Ngày thứ mưới chính là ngày hôm nay, sau khi khôi phục hoàn toàn kiếm khí trong đan điền Sở Mộ lại tiếp tục thi triển Thanh Phong Phất Diện Thanh Phong Liễu Loạn, tám đạo sát cơ ngưng tụ…Trong nháy mắt khi tám kết hợp thành bốn, bốn kết hợp thành hai Sở Mộ liền vận chuyển hai kết hợp về một thì không khống chế được khiến đạo sát cơ nổ tan. Lại thất bại, kiếm khí trong đan điền chỉ còn sót lại mấy tia ít ỏi.
Sở Mộ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại từ từ khôi phục kiếm khí, vừa khôi phục vừa cẩn thận hồi tưởng lại từng động tác của mình, mô phỏng ra các khả năng liên quan. Một lúc sau Sở Mộ mở bừng mắt, một vòng kiếm quang như tinh mang bắn ra, hắn phi thân nhảy lên xuất kiếm.
Thanh Phong Phất Diện quét sạch hết thảy, mọi chướng ngại vật dường như đều biến mất, Thanh Phong Liễu Loạn, sát cơ phân hoá, một hai bốn tám.
Thoáng chốc người theo kiếm, kiếm quang chuyển, bóng kiếm lập lòe, Sở Mộ khẽ rung kiếm, tám đạo kiếm quang lại lần nữa ngưng tụ, trong nháy mắt tám hóa bốn, bốn thành hai, hai về một bám trên thân kiếm.
Thanh Phong Tuyệt Sát!!!
Sau khi ngưng tụ hoàn toàn tám đạo sát cơ bám lên thân kiếm, kiếm trong tay Sở Mộ trầm xuống phảng phất như đang chịu tải vạn cân, hắn khẽ quát một tiếng vận khí lực toàn thân chuyển xuống cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn mới miễn cưỡng cầm chặt tinh cương kiếm.
Sở Mộ hét to một tiếng, hai chân luân chuyển bộ pháp, một kiếm trảm thẳng về phía trước.
Ầm!!!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một đạo quang hồ màu xanh nhạt dài nửa thước tựa như một ánh trăng quét qua xé nát không khí, kích xạ về phía hư không, tốc độ cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã vọt được 5-6m.
Rắc!!!
Âm thanh vách đá bị phá nát, đá vụn bay tung tóe, phong nhận chém mạnh vào vách núi tạo thành một vết nứt sâu một tấc rộng bằng một ngón tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!