Đối mặt với một Tiêu Trần không hề để hắn ta vào trong mắt, Mộc Thanh gào thét với vẻ dữ tợn:
“Tiêu Trần, ta phải giết ngươi…”
Có thể nói hắn ta đã liên tiếp ăn quả đắng trong tay Tiêu Trần, bây giờ thì đến cả m linh thể bản thân tha thiết ước mong cũng bị Tiêu Trần nhanh chân đến trước. Cho nên lửa giận trong lòng Mộc Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Linh lực quanh thân phun trào, Mộc Thanh không hề do dự chút nào mà thẳng thừng đấm ra một quyền. Tiêu Trần thấy vậy thì lập tức ôm ngang Tần Thủy Nhu, lắc người một cái đã tới bên cạnh Lâm Tinh và Triệu Vô Vân.
“Hai vị giúp ta chăm sóc sư tỷ ta một lúc nhé?”
“Yên tâm, nếu sư tỷ ngươi thiếu mất đi một sợi tóc thì cứ tới tìm ta.”
Tiêu Trần giao Tần Thủy Nhu cho Lâm Tinh và Triệu Vô Vân. Đối với chuyện này, Lâm Tinh cười đáp.
Thu xếp cho Tần Thủy Nhu xong, Tiêu Trần quay người nhìn về phía Mộc Thanh. Mà lúc này hắn ta cũng tấn công tới. Xích Phong kiếm trực tiếp ra khỏi vỏ, một chiêu kiếm chém ra, một vết nứt sâu được tạo thành tại những nơi mũi kiếm đi qua. Thấy vậy, vì muốn đỡ chiêu kiếm này của Tiêu Trần nên song chưởng của Mộc Thanh cũng đẩy ra.
Chỉ có điều, vừa mới va chạm, Mộc Thanh đã bị đánh lui thẳng về sau mấy chục mét, cả người rơi thẳng vào trong sân chính, đồng thời trên song chưởng cũng có máu tươi đang liên tục nhỏ xuống.
Một kiếm đã làm Mộc Thanh bị thương, không hổ là bảo kiếm cấp cao nhất, uy lực quả thực còn mạnh hơn rất nhiều so với Thanh Vân kiếm kia.
Cầm Xích Phong kiếm trong tay, Tiêu Trần chậm rãi bước ra sảnh chính rồi dừng lại ở sân chính, nhìn Mộc Thanh rồi thản nhiên nói:
“Ngươi tự cút, hay ta tiễn ngươi cút?”
“Tiêu Trần…”
Nghe lời này của Tiêu Trần, Mộc Thanh lạnh giọng quát lên, ngay sau đó lại lần nữa tới tấn công tới.
Tức giận tới mức nộ khí công tâm, hắn ta đã hoàn toàn không quan tâm bản thân có phải là đối thủ của Tiêu Trần hay không nữa. Còn mọi người xung quanh thấy hai người sắp ra tay đánh nhau nên cũng nhao nhao lui về phía sau, để không gian lại cho hai người.
Lửa giận ngút trời, thế tấn công như thủy triều. Có điều theo Tiêu Trần thấy, thế tấn công của Mộc Thanh quả thực nực cười. Ban đầu mình đã có thể một chiêu kiếm đánh bại hắn ta, giờ lại càng không cần nói. Hơn nữa trong tay mình còn có Xích Phong kiếm – bảo kiếm cấp cao.
Một kiếm nữa chém ra, triển khai Kiếm Pháp Kim Sát, dường như lại trở về trong Bách Linh mộ địa, kiếm ảnh lấp lóe đầy trời. Sau khi kiếm ảnh biến mất, thân thể Mộc Thanh càng bị thương nặng hơn.
Vẫn là một chiêu kiếm đánh bại kẻ địch. Hai đầu gối khuỵu xuống, khắp toàn thân tràn đầy máu tươi. Nhìn từ trên xuống, Mộc Thanh đã trọng thương, Tiêu Trần thản nhiên nói:
“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta, cũng đừng nghĩ ta không dám giết ngươi, cút đi…”
Vừa dứt lời, Tiêu Trần xoay người định rời đi nhưng vào lúc này, lâu chủ Vạn Tiên lầu – người từ đầu đến giờ chưa từng lên tiếng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tiêu Trần, ngươi đại náo hôn lễ của đồ nhi ta, có phải đã quá không để Vạn Tiên lầu vào trong mắt rồi không?”
Với tư cách lâu chủ của Vạn Tiên lầu, còn là sư phụ của Mộc Thanh, trước đó ông ta vẫn luôn không lên tiếng can thiệp, nhưng giờ lại lên tiếng. Tiêu Trần nhìn ông ta, nói:
“Sao, Vạn Tiên lầu ông muốn tiếp tay làm việc xấu à?”
“Mộc Thanh là đồ nhi của ta, hôm nay là đại hôn của hắn ta, ngươi lại làm nhục hắn ta như vậy, ngươi nói xem Vạn Tiên lầu ta có thể ngồi yên không quan tâm sao?”
Lâu chủ Vạn Tiên lầu nói.
Lời ông ta vừa dứt, cùng lúc đó phía chân trời xuất hiện cả tất cả mười hai đạo thân ảnh đứng lơ lửng trên không. Mười hai người này đều là chiến lực hàng đầu của Vạn Tiên lầu, tương đương với trưởng lão chính là nhóm ba người Thương Huyền của Đông Kiếm Các, tu vi đều đã vượt qua Thiên Nhân Cảnh.
Cộng thêm lâu chủ Vạn Tiên lầu, cường giả Vạn Tiên lầu tổng cộng có mười ba người tu vi đã vượt qua Thiên Nhân Cảnh đều hội tụ ở đây. Rất rõ ràng, đây là điều Vạn Tiên lầu đã chuẩn bị sẵn từ sớm.
Trước đó đã chuẩn bị sẵn cho sự xuất hiện của Tiêu Trần. Vì vậy, vì để khống chế cục diện, để đại hôn có thể tiến hành thuận lợi, nên cường giả của Vạn Tiên lầu vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối.
Không trực tiếp động thủ, lâu chủ Vạn Tiên lầu chậm rãi đứng dậy, bước ra phía trước một bước, thân hình trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Đối diện với một cường giả Chứng Đạo Cảnh cùng cấp với Thương Huyền, áp lực của Tiêu Trần tự nhiên rất lớn, có điều hắn lại không hề biến sắc chút nào. Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lâu chủ Vạn Tiên lầu lên tiếng:
“Ta cũng cho ngươi một cơ hội. Ngươi đi đi, nếu không đừng trách ta không khách khí…”
“Úi chà, sớm đã ngờ được sẽ có thủ đoạn này. Nếu không phải có chỗ dựa là Vạn Tiên lầu thì sao tên phế vật này lại dám coi thường lời cảnh cáo cáo của ta. Để ta đoán coi, có lẽ các ngươi nghĩ Đông Kiếm Các sẽ không vì một nữ nhân mà thẳng thừng đắc tội với Vạn Tiên lầu các ngươi đúng chứ? …”
Không có chút khẩn trương nào, Tiêu Trần chậm rãi nói. Mộc Thanh có chỗ dựa, điều này hắn sớm đã đoán được. Nếu không phải như vậy thì sao hắn ta dám coi thường lời cảnh cáo của mình chứ.
Nghe lời này của Tiêu Trần, lâu chủ Vạn Tiên lầu trầm mặc không nói. Những gì Tiêu Trần nói đều đúng. Thấy vậy, sau khi dừng một chút, Tiêu Trần nói tiếp:
“Có điều nếu ông đã dám tới, đương nhiên sẽ có chuẩn bị trước. Vạn Tiên lầu ông có cường giả, đương nhiên Đông Kiếm Các ta cũng có.”
Lời Tiêu Trần vừa dứt, Thập Đại trưởng lão chính của Đông Kiếm Các, cùng ba người Thương Huyền, Thương Long, Thương Vân cũng đồng thời lần lượt hiện thân. Trên không trung ở Tần gia, hai cường giả đỉnh cấp đại đầu sỏ đang đứng đối diện nhau.
Hai bên đứng song song, Thập Đại trưởng lão chính của Đông Kiếm Các tự nhiên là đối diện với trưởng lão chính của Vạn Tiên lầu. Số lượng như nhau, hai bên bốn mắt nhìn nhau, trong đó có một vị trưởng lão chính của Đông Kiếm Các cười nói:
“Ô, không ngờ rằng hôm nay đại hôn Chân Long của Đông Kiếm Các bọn ta mà người của Vạn Tiên lầu các ngươi lại tới đông đủ như vậy. Sao vậy, đặc biệt tới chúc mừng sao?”
Vị trưởng lão đó nói với ngữ khí tùy tiện chế giễu, nghe những lời này trưởng lão chính Nhất Phiên của Vạn Tiên lầu đương nhiên cũng lên tiếng quát:
“Kim Bạng Tử, ngươi nói cái gì?”
Trưởng lão chính của hai bên đều quen biết nhau. Dù sao thì, tuy nhân khẩu của Đông Dương vực đông đúc, nhưng người có tu vi vượt qua Thiên Nhân Cảnh cũng chỉ có từng đấy người, vì vậy mọi người tự nhiên cũng quen biết nhau.
“Bớt nói nhảm đi, muốn chiến thì chiến, không chiến thì đi, đừng cản trở đại hôn của đệ tử Đông Kiếm Các ta…”
Một vị trưởng lão chính khác của Đông Kiếm Các nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!