Những lúc ở nhà, Tiêu Trần cũng không vì bản thân đạt được thành tựu đứng đầu Tứ Đại Kiêu Vương mà kiêu ngạo. Hắn hiểu rất rõ rằng con đường võ đạo không tiến tất thoái, kẻ tự mãn lười biếng thì không thể nào đi lên đỉnh cao võ đạo được.
Nhớ lại lúc trước, khi hắn bước vào cảnh giới huyền diệu Người Kiếm Hợp Nhất là nhờ vào Phôi kiếm Thiên Đạo. Chỉ cần chờ đến khi Phôi kiếm Thiên Đạo lột xác thành Thần kiếm bổn mạng, Thần kiếm vừa thoát xác, hắn tự nhiên cũng sẽ chính thức tiến vào cảnh giới Người Kiếm Hợp Nhất.
Chẳng qua muốn được như thế thì nhất thiết phải chờ sau khi Phôi kiếm Thiên Đạo hoàn thành quá trình lột xác mới có thể làm được. Mà trước lúc đó, Tiêu Trần chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ thế nào là Người Kiếm Hợp Nhất.
Thế nào là Người Kiếm Hợp Nhất, giải thích theo kiểu thông tục, người là kiếm, kiếm là người, kiếm tùy theo tâm, tâm niệm thế nào mũi kiếm liền chỉ thế ấy.
Đương nhiên, đây chỉ là cách giải thích thông tục về cảnh giới Người Kiếm Hợp Nhất, còn cụ thể nó là thế nào thì mỗi người đều có sự lý giải khác nhau của riêng mình.
Khi nào bản thân có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của Người Kiếm Hợp Nhất, nắm giữ được Người Kiếm Hợp Nhất, khi ấy mới có thể giúp thực lực tăng cao hơn.
Trong lúc hắn hoàn toàn chìm trong việc tu luyện Người Kiếm Hợp Nhất, cuộc chiến giữa các Thiên Kiêu ở Trung Thổ thần vực người người quan tâm cũng đã bắt đầu.
Không phiền toái giống như cuộc chiến của Tứ Vực Thiên Kiêu, bỏ qua khâu trước đó và bắt đầu ngay từ Thiên Kiêu thập bát phong. Đương nhiên, Thiên Kiêu tam thập phong lần này là do ba mươi Thiên Kiêu đến từ Trung Thổ thần vực tham gia cuộc chiến.
Quy tắc và thời gian cuộc chiến tương tự như Tứ Vực Thiên Kiêu, có điều Tứ tọa Kiêu Vương phong ban đầu vào lần này sẽ đổi thành Lục tọa Kiêu Vương phong.
Thời gian cuộc chiến giữa các Thiên Kiêu ở Trung Thổ thần vực kéo dài suốt tám ngày mới kết thúc. Cuối cùng, sáu vị Kiêu Vương Trung Thổ thần vực cũng xuất hiện, giống như bốn người Tiêu Trần, bóng dáng sáu người bọn họ đồng loạt xuất hiện ở trên bầu trời Thiên Thần lục đại, để cả thế nhân đều có thể nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của bọn họ.
Đồng thời, người thân là Đệ Nhất Kiêu Vương Trung Thổ thần vực cũng sẽ được nhận đãi ngộ tương tự như Tiêu Trần. Bức tượng thuộc về họ cũng có thể được đặt trong điện Thiên Kiêu, đồng thời cũng sẽ nhận được vạn binh và một thanh Địa Cấp Bảo Binh từ Chúa tể xem như lễ vật.
Có một điều đáng nhắc đến là, Đệ Nhất Kiêu Vương Trung Thổ thần vực lần này tên là Cô Độc Vô Nhai, cũng là một kiếm tu giống như Tiêu Trần.
Đều là kiếm tu như nhau, một người đứng đầu Tứ Vực Kiêu Vương, một người đứng đầu Kiêu Vương Trung Thổ thần vực, hơn nữa còn đồng thời được chiếm một vị trí trong điện Thiên Kiêu, trấn áp tám Kiêu Vương còn lại.
Chưa kịp nhìn thấy mặt mũi ra sao nhưng thế nhân cũng đã bắt đầu so sánh Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai này, có thể nói là như thể so cây kim và cọng râu. Có người thì ủng hộ Tiêu Trần, cũng có người thì ủng hộ Cô Độc Vô Nhai. Nhưng rốt cuộc là ai mạnh ai yếu thì không ai có thể kết luận được. Dù sao hai người cũng chưa từng giao thủ với nhau, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của thế nhân mà thôi.
Dưới tác động của thất đại Chúa tể, bởi đang là thời kỳ thịnh thế nên đông đảo các Thiên Kiêu xuất thế được chia làm tam đẳng. Từ đó thất đại Chúa tể đồng thời tuyên bố bảng Thiên Kiêu, phân chia rõ ràng các Thiên Kiêu làm ba đẳng cấp khác nhau.
Bắt đầu từ yếu nhất, cũng chính là những Thiên Kiêu dừng chân ở những sơn phong ngoài cùng sau hai lượt chiến, tổng cộng có hai mươi mốt người, được xưng là đỉnh cấp Thiên Kiêu.
Mà những Thiên Kiêu sau hai lượt chiến chiếm được sơn phong ở vị trí trung tâm, tổng cộng mười sáu người, được xưng là tuyệt thế Thiên Kiêu.
Còn về phần mười Thiên Kiêu, sau hai lượt chiến chiếm được Thập tọa Kiêu Vương phong xưng là mười vị Kiêu Vương, được vinh dự làm Thiên Kiêu chi Vương.
Một đám Thiên Kiêu được chia thành tổng cộng ba đẳng cấp khác nhau, trong số đó không tính đến Trần Lăng, bởi vì Trần Lăng đã mất tích cho đến tận bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi.
Nhìn như chỉ được phân thành ba đẳng cấp nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết còn có đẳng cấp thứ tư, đó chính là Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai trong Thập Đại Kiêu Vương. Hai người này gần như luôn có sức nặng hơn so với tám tên Kiêu Vương còn lại, tự động tạo thành đẳng cấp thứ tư.
Không rõ vì sao thất đại Chúa tể lại muốn phân chia Thiên Kiêu ra thành các đẳng cấp chênh lệch. Nhưng điều này đối với những người ở Thiên Thần đại lục mà nói đúng thật là đề tài hay ho để bàn tán.
Hai lượt đại chiến Thiên Kiêu đã kết thúc, lúc này, ở một đỉnh núi trong Trung Thổ thần vực mây mù lượn lờ, dường như thuộc về nơi tiên cảnh, một người trẻ tuổi cầm thanh trường kiếm màu lam nhạt trong tay. Người này đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, phóng mắt nhìn xuống biển mây cuồn cuộn bên dưới. Mà ở cạnh bên là một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng đang rúc người vào lòng thanh niên, trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc, nàng ta nói:
“Sư huynh, đám người bên ngoài bây giờ đều đang hùa nhau so sánh ngươi và tên Tiêu Trần kia. Bọn họ đúng là không có mắt nhìn, tên Tiêu Trần kia làm gì có tư cách để đánh đồng với sư huynh đâu cơ chứ…”
Thiếu nữ này dường như là đang mở lời bênh vực cho người trẻ tuổi kia, vừa nói vừa bĩu môi, bộ dáng trông cũng rất đáng yêu.
Nghe thấy những lời này của thiếu nữ, người trẻ tuổi đó khẽ cười rồi nói:
“Tên Tiêu Trần này đúng là rất bất phàm. Ta và hắn đều thông qua Cửu Tiêu Thần Lôi của Cửu Tiêu Chúa Tể, khi ta dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể thông qua được thì hắn đã thuận lợi thông qua rồi. Điều này đủ để chứng minh được thực lực của hắn. Hơn nữa, nghe đâu hắn đã lĩnh ngộ được Người Kiếm Hợp Nhất, ta thật sự rất muốn được gặp mặt hắn một lần…”
Không có thái độ bất mãn giống như thiếu nữ, người này trái lại dường như rất có hứng thú với Tiêu Trần. Nếu biết thân phận của người này, ngươi cũng có thể hiểu được vì sao hắn ta lại để ý đến Tiêu Trần như thế. Bởi vì hắn ta chính là người vẫn luôn bị thế nhân lấy ra so sánh với Tiêu Trần trong khoảng thời gian gần đây, Cô Độc Vô Nhai - Đệ Nhất Kiêu Vương Trung Thổ thần vực.
Cô Độc Vô Nhai không hề có thái độ khinh khi với Tiêu Trần, thậm chí trong lòng hắn ta từ trước đến giờ đều tồn tại kỳ vọng Tiêu Trần có thể mạnh hơn nữa.
Có rất ít người biết quá khứ trước đây của Cô Độc Vô Nhai. Ban đầu hắn ta cũng không có tên là Cô Độc Vô Nhai, cái tên này được hắn ta đổi lại khi hắn ta mười sáu tuổi.
Từ nhỏ đến lớn, Cô Độc Vô Nhai đã bộc lộ thiên phú không ai sánh bằng. Trong những người cùng thế hệ không có một ai có thể làm đối thủ, đánh một trận đàng hoàng với hắn ta. Vì thế hắn ta mới đổi tên mình thành Cô Độc Vô Nhai.
Cũng giống như Tiêu Trần, vào năm gần mười chín tuổi, Cô Độc Vô Nhai vẫn luôn cố kiếm tìm cho mình người đồng lứa có thể đấu một trận với hắn ta. Vốn dĩ hắn ta cứ tưởng cuộc chiến giữa các Thiên Kiêu ở Trung Thổ thần vực lần này, những Thiên Kiêu tham gia có thể để hắn ta thoải mái đánh một trận. Chẳng qua, thật đáng tiếc, Cô Độc Vô Nhai đã phải chịu thất vọng.
Các Thiên Kiêu đồng lứa đều không thể để hắn ta có thể thoải mái đánh một trận được. Ánh mắt hắn ta nhìn về phía chân trời, mở miệng thản nhiên nói:
“Tiêu Trần, ngươi có thể cho ta một trận chiến mà mình vẫn hằng mong mỏi chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!