Trong mắt của Mộc Thanh, Tiêu Trần đây là đang làm nhục mình, đương nhiên, nếu cho Mộc Thanh biết được lần đầu tiên của Tần Thuỷ Nhu đã cho Tiêu Trần thì e rằng hắn ta sẽ tức ói máu.
Một nhát kiếm đánh bại Mộc Thanh, đối mặt với kết quả này, những đầu sỏ của lầu Vạn Tiên đều sững sờ, không chỉ có họ, mà toàn bộ những người ở Thiên Thần lục địa đều một phen hoảng sợ, đây là trận chiến giữa các Thiên Kiêu ư? Làm thế nào có thể kết thúc chỉ với một nhát kiếm rồi?
Không có trận chiến lớn khốc liệt như trong tưởng tượng, hoàn toàn là một kết quả theo cách nghiền áp.
So với sự ngạc nhiên của những người bình thường, bảy vị Chúa tể của Trung Thổ thần vực đều lần lượt cười nói rằng:
“Xem ra khoảng cách đã từ từ nới rộng ra rồi…”
“Đúng vậy, cho dù là tuyệt thế Thiên Kiêu thì cũng phải chia ra nhiều đẳng cấp, sau trận chiến này, e rằng Thiên Kiêu của tứ vực cũng sẽ chia ra mạnh yếu.”
Đối với kết quả này, bảy vị Chúa tể rõ ràng rất bình tĩnh, như thể đã đoán trước từ lâu vậy.
Với thân phận là Chúa tể, tầm nhìn của họ đương nhiên phải xa hơn nhiều so với người bình thường, trong mắt của người bình thường, Thiên Kiêu chính là sự tồn tại không thể với tới, có lẽ trong mắt của thiên hạ, có thể được gọi là tuyệt thế Thiên Kiêu, thực lực không thể nào sẽ chênh lệch quá lớn, nhưng thực ra không phải vậy, vì sự căng thẳng giữa các Thiên Kiêu càng thêm mạnh mẽ, cái gọi là sai một ly, đi một dặm.
Sự cạnh tranh giữa các Thiên Kiêu không phải là chuyện một sớm một chiều, cũng không phải là một trận chiến là có thể phân ra thắng bại cuối cùng. Bọn họ phải không ngừng cạnh tranh về mọi mặt, trong cả quá trình này, một khi ngươi có một bước không thể theo kịp tiến độ của người khác, vậy thì ngươi rất có thể sẽ bị trực tiếp nới rộng khoảng cách, sẽ không còn khả năng bắt kịp nữa.
Cũng giống như Tiêu Trần và Mộc Thanh, trước khi bước vào mộ địa Bách Linh, thực lực của cả hai hầu như có thể nói là tương đương nhau. Tuy nhiên, trong mộ địa Bách Linh, Tiêu Trần đã gặp được Tiểu Thanh, có được cơ duyên của mình, còn Mộc Thanh thì không, bằng cách này, sau khi đột phá Huyền Nguyên Cảnh, nhờ vào cơ duyên của mình và cả Phôi kiếm Thiên Đạo, Tiêu Trần đã có thể chèn ép Mộc Thanh rồi.
Đây chính là sự tàn khốc giữa các Thiên Kiêu, dưới vẻ ngoài trông hào nhoáng thực ra lại ngầm mang ý định giết người.
Thịnh thế đã đến, Thiên Kiêu liên tục xuất hiện, nhưng chỉ có Thiên Kiêu thực sự trưởng thành thì mới có thể đứng trên đỉnh cao. Trong quá trình này, có vô số thế hệ Thiên Kiêu cuối cùng đều rút khỏi sân khấu của quần hùng tranh bá vì nhiều lý do khác nhau, biến mất khỏi đám đông.
Dù sao cũng có rất ít người có thể lên được đỉnh cao, mà những người cuối cùng có thể đứng trên đỉnh cao, nói thẳng ra là có vô số kẻ thất bại chất đống ở dưới chân họ, đỉnh núi của sự thành công chính là được tạo thành từ vô số kẻ thất bại.
Hắn không hề coi trọng chuyện đánh bại Mộc Thanh, trong lòng của Tiêu Trần, Mộc Thanh hiện giờ đã không còn là mối đe dọa, bản thân có thể chèn ép hắn ta lần một thì cũng có thể chèn ép hắn ta lần hai, lần ba…
Đã hoàn toàn không còn hứng thú với Mộc Thanh nữa, Tiêu Trần lao thẳng về phía Thập bát Sơn Phong. Lúc này, hắn muốn gặp gỡ Thiên Kiêu của ba vực khác.
Trước đó đã từng giao đấu với Cố Lỗi của Tây Hải vực, đánh giá theo sức chiến đấu của Cố Lỗi, các tuyệt đỉnh Thiên Kiêu của ba vực khác, thực lực chắc chắn sẽ không yếu hơn Ngũ Long của Vực Đông Dương.
Một mạch lao đến, rất nhanh, Tiêu Trần đã đến phía dưới của Thập bát Sơn Phong, khi Tiêu Trần đến nơi thì đã có tám người tuyệt thế Thiên Kiêu tụ tập với nhau.
Trong tám người, Tiêu Trần đã nhìn thấy Triệu Vô Vân, khi nhìn thấy Tiêu Trần, Triệu Vô Vân cũng chủ động bước lên cười nói:
“Tiêu Trần…”
“Ừm.” Trước lời chào hỏi của Triệu Vô Vân, Tiêu Trần bình thản gật đầu, sau đó ánh mắt bắt đầu quan sát Thập bát Sơn Phong này.
Thập bát Sơn Phong này được sắp xếp trật tự, tổng cộng chia thành ba tầng, tám đỉnh núi ở ngoài cùng là thấp nhất, sáu đỉnh núi ở chính giữa thì tầm trung, và điều bắt mắt nhất chính là bốn đỉnh núi ở vị trí trung tâm.
Khác với các đỉnh núi khác, trên bốn đỉnh núi ở vị trí trung tâm đều có một cái Long ỷ màu vàng.
Ánh mắt trực tiếp dán chặt vào bốn cái Long ỷ màu vàng này, như thể có ma lực vậy, khiến cho người ta không thể nào dời mắt.
Không chỉ là Tiêu Trần, mà các Thiên Kiêu khác cũng dán chặt vào bốn cái Long ỷ màu vàng này.
Tất cả mọi người đều biết rõ, bốn cái Long ỷ màu vàng này tượng trưng cho Vương giả của Thiên Kiêu tứ vực, chỉ có đánh bại các Thiên Kiêu khác mới có tư cách ngồi lên bốn cái Long ỷ màu vàng này.
Thiên Kiêu thập bát phong, nhìn về Thập bát Sơn Phong ở phía trước, tất cả các Thiên Kiêu đặt tên cho nó là Thiên Kiêu thập bát phong, là chiến trường của tất cả các Thiên Kiêu, và đến cuối cùng, rốt cuộc sẽ là ai có thể ngồi lên bốn cái Long ỷ màu vàng này, thì tuỳ vào thực lực của mỗi người.
Không biết có phải do vẫn chưa đến đông đủ hay không, có một lớp ngăn cấm hạn chế ở xung quanh Thiên Kiêu thập bát phong, không có cách nào đi vào, đám người đến trước cũng chỉ có thể chờ đợi tại chỗ.
Khoảng hơn nửa ngày trôi qua, cuối cùng, mười tám người Thiên Kiêu, trừ Trần Lăng ra thì những người khác đều đã đến nơi, ngay cả Mộc Thanh đã bị mình đánh bại cũng đã đến đây vào lúc này.
Chỉ có Trần Lăng vẫn chưa xuất hiện, trong khi đó, Tiêu Trần cũng hỏi Triệu Vô Vân và những người khác có thấy qua Trần Lăng hay không, nhưng họ đều nói chưa thấy qua.
Trong lòng thấy hơi kỳ lạ, lại hơi lo, mà ở thế giới bên ngoài, hình ảnh của Trần Lăng trong quang kính, không biết tại sao, mãi không thể hiện ra, không ai biết tình hình hiện giờ của Trần Lăng như thế nào, điều này khiến cho đám người Điện Huyết Ma vô cùng lo lắng.
Lại chờ thêm một đêm, Trần Lăng vẫn không hề xuất hiện, cuối cùng, thất đại Chúa tể cũng quyết định không chờ đợi nữa, suy cho cùng thì Trần Lăng có rơi thẳng xuống mộ địa Bách Linh hay không cũng không phải là điều không thể, nếu có thể đã rơi xuống rồi, vậy thì không cần phải vì một người chết mà lãng phí thời gian.
Mặt trời mới mọc, cấm chế bên ngoài Thiên Kiêu thập bát phong từ từ biến mất cùng với mặt trời mọc, lúc này, mười bảy người Thiên Kiêu có mặt ở đấy đều trở nên phấn khích, không ai quan tâm đến chuyện của Trần Lăng nữa, trong mắt của tất cả mọi người đều chỉ có bốn cái Long ỷ màu vàng ở phía trên đó.
Không chỉ có đám người Thiên Kiêu, thậm chí đến những người ở thế giới bên ngoài lúc này cũng hoàn toàn quên đi chuyện của Trần Lăng, không ít người đều lo lắng nói.
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao? Cuộc đụng độ trực diện của Thiên Kiêu tứ vực…”
“Ừm đúng thế, sắp rồi, cuộc đụng độ trực diện đầu tiên trong lịch sử của Thiên Kiêu tứ vực.”
“Rốt cuộc ai sẽ là người ngồi lên bốn cái Long ỷ màu vàng đó thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!