Chúa Tể chậm rãi nó ra thiên kiêu hội tụ, cuối cùng giọng nói cất cao, hào khí ngất trời quát lên:
"Cường giả mới có thể đi lên đỉnh phong, kẻ yếu chỉ có thể chịu diệt vong. Lần đầu tiên cùng thiên kiêu ngang hàng gặp mặt, là rồng hay giun chỉ có thể nhìn thực lực của chính mình. Lời đến đây thôi, các vị thiên kiêu, bắt đầu màn diễn của các ngươi đi. Các ngươi có thể dẫm lên người khác du ngoạn non sông hay bị người khác coi như đá kê chân, bổn tọa chờ mong biểu hiện của các ngươi..."
Dứt lời, hư ảnh của bảy vị Chúa Tể từ từ biến mất, không trung lại khôi phục bình thường, chỉ có quầng sáng thật lớn kia còn đang ở.
Các thiên kiêu biết được bốn tòa Bách Linh mộ địa bị các Chúa Tể liên kết với nhau, mà như vậy những thiên kiêu xa lạ mà bọn họ vừa gặp chắc chắn là thiên kiêu của vực khác.
Đã biết rõ ràng, trên người mỗi thiên kiêu đều bộc phát ra chiến ý ngút trời, mười tám tuyệt đỉnh thiên kiêu, mười tám chiến lực cao ngất.
"Ha ha, thiên kiêu tứ vực hội tụ à? Thú vị, thật thú vị..." Một thanh niên cao to đứng trên một cây cổ thụ che trời, cao giọng cười cảm thán, đáy mắt hừng hực hưng phấn.
"Là rồng hay giun? Ta không muốn thành đá kê chân của người khác..." Bên hồ, một thanh niên cầm quạt cười khẽ, lời thì bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thiêu đốt chiến ý.
Đối mặt với thiên kiêu tứ vực tề tụ, mọi người không hề kinh hoảng mà còn hưng phấn vô cùng.
Đây chính là thiên kiêu. Bọn họ không sợ chiến đấu, từ nhỏ đến lớn bọn họ luôn đứng ở độ cao mà người bình thường khó với tới. Giờ trong Bách Linh mộ địa này không có người nào yếu cả, đều là thiên kiêu, như vậy sao có thể khiến bọn họ không hưng phấn đây.
Đứng ở nơi cao không chịu nổi rét lạnh. Chúng thiên kiêu cũng không muốn vô địch thiên hạ. Chuyện bọn họ chờ mong nhất chính là quần hùng tranh đấu, điên cuồng thoải mái chiến một trận. Chẳng qua trước giờ người có thể cùng bọn họ đánh một trận thật quá ít. Người cùng cảnh giới thì gần như không có ai, mà giờ các Chúa Tể cho bọn họ cơ hội, dùng năng lực thần thông tề tụ bọn họ tại Bách Linh mộ địa này.
Bên ngoài, đám người từ quang kính nhìn tới thiên kiêu trong Bách Linh mộ địa đều đang cười sang sảng, chiến ý ngút trời.
Đông Dương vực, Thương Huyền nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng ngạo nghễ trên đỉnh núi trong quang kính, người này chính là Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng không bừa bãi cười lớn như những người khác, nhưng nụ cười thấp thoáng bên khóe môi và ánh sáng không tự giác tỏa ra đều chứng minh tâm trạng của Tiêu Trần cũng rất kích động.
Giống với các thiên kiêu còn lại, Tiêu Trần cũng không sợ hãi gặp gỡ đối thủ ngang hàng, chỉ có hưng phấn và chờ mong mà thôi.
"Rốt cuộc cũng đợi được sân khấu thuộc về chính ngươi sao? Trần Nhi, thiên kiêu tứ vực tề tụ, đến cùng ngươi có thể đi tới bước nào đây?" Thương Huyền nhìn Tiêu Trần trên đỉnh núi, thì thào tự nói. Lúc này chính ông ta cũng không nhịn được hưng phấn.
Ông ta đã quên chính mình bao lâu rồi chưa từng kích động như vậy. Tiêu Trần là đồ đệ của ông ta, Thương Huyền muốn nhìn xem trên sân khấu của các thiên kiêu này, Tiêu Trần liệu có thể giết ra một con đường đăng tới đỉnh núi hay không.
Tiêu Trần đứng trên núi, chiến ý trong mắt rực cháy. Vừa rồi nghe lời Chúa Tể nói thì cuộc chiến thiên kiêu sẽ diễn ra trong ba tháng.
Trong ba tháng này có thể tùy ý giao chiến. Đương nhiên, nơi quyết thắng cuối cùng chính trận quyết chiến nơi trung tâm. Mà người thắng cuối cùng chính là thiên kiêu mạnh nhất Tứ Vực.
Mà trừ bỏ chiến đấu với các thiên kiêu khác, bọn họ cũng có thể tìm kiếm Huyền linh, trong vòng ba tháng tìm kiếm cơ hội đột phá Huyền Nguyên Cảnh. Đồng thời, vì gia tăng tính khiêu chiến của cuộc chiến này, các Chúa Tể còn thêm vào Bách Linh một địa một loại ma vật tên là Oán quỷ.
Oán quỷ là linh hồn của người chết biến thành, đã không có suy nghĩ, chỉ biết giết chóc. Bình thường có thể gặp Oán quỷ trên các chiến trường hoặc vùng đất chết chóc nhiều. Oán quỷ có mạnh có yếu, yếu chính là Hoàng Cực Cảnh, mạnh có thể đạt tới cấp bậc cao như Thương Huyền vậy.
"Trước cứ tìm Huyền linh đã đi, nếu không để người khác đột phá Huyền Nguyên Cảnh trước thì e là chỉ có thể chịu đánh mà thôi." Suy nghĩ kỹ càng một phen, Tiêu Trần quyết định đi tìm Huyền linh trước.
Có mục tiêu, Tiêu Trần khinh thân nhảy khỏi đỉnh núi, nhanh chóng tiến về phía trung tâm khu vực Bách Linh mộ địa. Bởi bốn tòa Bách Linh mộ địa bị liên kết với nhau nên diện tích Bách Linh mộ địa cũng tăng lớn gấp bốn lần. Mà như vậy số lượng Huyền linh cũng càng nhiều, đủ cho mười tám thiên kiêu đều đột phá Huyền Nguyên Cảnh.
Những người khác cũng có cùng ý tưởng với Tiêu Trần, đều quyết định đột phá Huyền Nguyên Cảnh trước.
Đạo lý này rất đơn giản, nếu giờ đã tìm người khác quyết đấu thì đúng là mất nhiều hơn được. Bởi thời gian ngươi tìm người khác đánh nhau thì người ta có khả năng đang tìm kiếm Huyền linh rồi. Một khi có người dẫn trước đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì chẳng khác nào tận thế buông xuống.
Mọi người đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu, cùng cảnh giới đã khó phân thắng bại, lại càng đừng nói cách biệt cảnh giới.
Bởi vậy, nếu có người dẫn đầu đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì chính là tồn tại ác mộng với các thiên kiêu chưa đột phá. Vậy nên thời gian này các thiên kiêu phải cam đoan tu vi của mình không bị người khác bỏ sau mới là quan trọng nhất.