Hắn ta tuyệt đối không thể đối đầu với Tiêu Trần được. Nếu không, chỉ bằng một câu nói của Tiêu Trần chắc chắn Đông Kiếm Các sẽ thẳng tay tiêu diệt cả Mạc Gia mà không hề có một chút do dự nào. Trong mắt của các vị có chức có quyền ở Đông Kiếm Các thì một trăm Mạc gia cũng không thể nào sánh nổi một Tiêu Trần được.
Đã gần như là tuyệt vọng rồi. Mà cùng lúc lúc đó Tiêu Trần xuất phát từ quận thành Lĩnh Sơn, trong thời gian hai canh giờ ngắn ngủi với tốc độ của Thanh Vũ Ưng hắn đã đặt chân tới Đế Đô rồi.
Là thủ đô của một nước, quả nhiên Đế Đô của Lăng Phong quốc rất phồn hoa. Nếu như là lúc trước có lẽ Tiêu Trần còn có thể ngắm nhìn thêm một chút, nhưng mà sau khi hắn đã từng thưởng thức thế ngoại đào nguyên rồi thì trong mắt Tiêu Trần Đế Đô của Lăng Phong quốc cũng chỉ có thế mà thôi.
Con người chính là như thế, đẳng cấp không giống nhau thì thế giới trong mắt cũng sẽ khác nhau hoàn toàn. Cũng giống như việc trong nhận thức của võ giả bình thường có thể Lăng Phong quốc chính là tất cả của bọn họ, có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ không thể nào bước chân ra khỏi ranh giới của Lăng Phong quốc được.
Nhưng Tiêu Trần lại hoàn toàn khác bọn họ, trong mắt của Tiêu Trần Lăng Phong quốc cũng chỉ là một nơi nhỏ như mắt muỗi. Dù là Đông Dương vực thì cũng chỉ là xuất phát điểm của hắn mà thôi. Thế giới của hắn chính là Thiên Thần lục địa bao la rộng lớn này, là Trung Thổ thần vực nơi các quần hùng xuất hiện.
Không có một chút do dự nài cả, Tiêu Trần ngồi trên Thanh Vũ Ưng bay thẳng về phía phủ đệ của Võ Vương.
Mấy con Thanh Vũ Ưng sắp bay vào trong Đế Đô, nhất thời đã thu hút được không ít sự chú ý của người khác.
“Những người này là ai vậy, sao mà ngông cuồng như thế chứ? Vậy mà bọn họ lại dám cưỡi cả yêu thú bay vào trong Đế Đô, lẽ nào bọn họ không sợ cấm y vệ truy sát hay sao?” Nhìn thấy Thanh Vũ Ưng xuất hiện trên bầu trời, có một vị công tử niên thế gia lạnh lùng thét lên.
Có điều, khi hắn ta vừa mới dứt lời thì lão giả ở ngay bên cạnh vội vội vàng vàng giơ tay lên bịt lấy miệng của hắn ta rồi nhỏ giọng nói.
“Công tử chớ ăn nói linh tinh, những người này không phải là người chúng ta có thể đắc tội được đâu. E là đến cả hoàng thất cũng không dám đắc tội với bọn họ ấy chứ. Ngươi nhìn xem, yêu thú mà bọn họ đang cưỡi ấy chính là Thanh Vũ Ưng đấy. Họ chính là người của Đông Kiếm Các…”
Sống đến ngần này tuổi rồi tất nhiên lão giả sẽ biết được nhiều thứ hơn công tử kia một chút, ông ta vừa nhìn một cái là đã nhận ra người tới đây chính là người của Đông Kiếm Các rồi.
Vị công tử kia nghe thấy lão giả nói những lời này xong thì mồ hôi túa ra ròng ròng. Hắn ta cũng không dám ăn nói linh tinh nữa. Đùa à, đó là người của Đông Kiếm Các đó, nếu như mà đắc tội với bọn họ vậy thì chết là cái chắc.
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng đó chính là phủ Võ Vương. Mặt khác, trong lúc đám người của Tiêu Trần tiến vào trong Đế Đô thì cấm vệ quân cũng đã nhanh chóng thông báo tin tức này cho Mạc Dao rồi. Võ Vương nghe thấy người của Đông Kiếm Các đã tới Đế Đô thì ngồi co quắp trên mặt đất, mặt mũi ông ta tái mét lại, nói không nên lời.
“Chết chắc rồi, lần này chết thật rồi, Đông Kiếm Các…”
Người của Đông Kiếm Các tới thật rồi, lần này chết chắc rồi. Mạc Dao nhìn thấy Võ Vương bị dọa sợ đến hết hồn hết vía. Ông ta chỉ đành ngậm ngùi, ông ta cũng không có cách nào cả, bây giờ thì chỉ có thể hy vọng rằng Tiêu Trần có thể giơ cao đánh khẽ mà thôi.
Không có cách nào khác, sau khi Tiêu Trần biết được Võ Vương đang ở trong hoàng cung thì đám người Tiêu Trần từ phủ Võ Vương nhanh chóng đi tới đó. Suốt cả chặng đường đi không có kẻ nào dám đứng ra ngăn cản bọn họ, bọn họ đi thẳng một mạch tới điện Lăng Phong. Cuối cùng thì Tiêu Trần cũng gặp được Võ Vương đang tái mét mặt mày ở đây, còn có cả Đế Hoàng của Lăng Phong Quốc là Mạc Dao nữa.
“Tham kiến các vị tiền bối, tham kiến Tiềm Long điện hạ…” Nhìn thấy đám người Tiêu Trần, Mạc Dao vô cùng cung kính hành lễ. Tiêu Trần thấy thế cũng không nói một lời. Hắn đi lướt qua người Mạc Dao đi đến trước mặt Võ Vương rồi nhìn ông ta bằng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thấy hành động của Tiêu Trần, Mạc Dao đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, ông ta nghĩ thầm vẫn không thể nào thoát được một kiếp hay sao? Cũng không trách được, Tiêu Trần là một trong Ngũ Đại Tiềm Long, tất nhiên hắn sẽ có sự kiêu ngạo của riêng mình. Một người như thế có lẽ thường ngày sẽ rất ôn hòa nhưng một khi có người trêu chọc vào hắn thì hậu quả khó mà tưởng tượng ra được.
Tiêu Trần đánh giá Võ Vương bằng ánh mắt bình tĩnh, hờ hững. Khi đối diện với ánh mắt như thế của Tiêu Trần hai chân Võ Vương mềm nhũn cả ra, ông ta quỳ rạp xuống trước mặt của Tiêu Trần.
Ở Lăng Phong Quốc này, Võ Vương là một người dưới một người nhưng trên cả vạn người. Ấy vậy mà lúc này ông ta lại quỳ rạp xuống trước mặt một vị thiếu niên mới có mười chín tuổi. Tất nhiên cho dù có bị người khác nhìn thấy cảnh tượng này đi chăng nữa thì tin chắc rằng sẽ không có kẻ nào dám cười nhạo Võ Vương đâu. Bởi vì Tiêu Trần là một trong Ngũ Đại Tiềm Long. Hắn xứng đáng nhận cái quỳ này của Võ Vương. Đừng nói là Võ Vương mà ngay cả Mạc Dao nếu như ông ta khiến Tiêu Trần phải tức giận thì ông ta cũng phải quỳ xuống ấy chứ.
Không nói một lời, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trần muốn lấy lôi đình chi thế ra để trấn áp Võ Vương nhưng cuối cùng Tiêu Trần cũng hờ hững lên tiếng.
“Với những gì mà ngươi đã làm thì ta nên thẳng tay giết chết ngươi mới phải, mà dù cho có giết cả nhà ngươi đi chăng nữa thì cũng không quá đáng một chút nào cả. Nhưng ta biết ngươi là thúc thúc của Mạc Kiệt, hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi tự phế tu vi của mình đi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng…”
Tiêu Trần đã biết được mối quan hệ của Mạc Kiệt và Võ Vương từ lâu, hơn nữa suốt cả dọc đường Tiêu Trần cũng đã nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Mạc Kiệt. Hắn biết rõ sự đắn đo trong lòng Mạc Kiệt. Một bên là thúc thúc của mình, một bên lại là bạn mình, Mạc Kiệt đúng là khó mà lựa chọn được.
Cũng bởi vì nể mặt Mạc Kiệt nên Tiêu Trần mới cho Võ Vương một con đường sống, thế nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha. Tự phế đi tu vi của mình, đây đã là giới hạn cuối cùng của Tiêu Trần rồi.
Nghe thấy Tiêu Trần nói như thế Mạc Dao đứng ở phía sau thở phào một cái nhẹ nhõm. Tuy tự phế đi tu vi của mình rất thảm nhưng nói như thế nào thì nói vẫn phải bảo vệ mạng sống trước cái đã.
Không có ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Võ Vương, đột nhiên cả điện Lăng Phong đều trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Tạ ơn Tiềm Long điện hạ đã tha chết…” Mãi lâu sau, Võ Vương hít thở một hơi thật sâu rồi cung kính cảm ơn Tiêu Trần. Dứt lời ở ngay trước mặt tất cả mọi người Võ Vương tự phế đi tu vi của mình. Một cường giả tu vi Thiên Nhân Cảnh trong nháy mắt biến thành một người bình thường.
“Lần này là ta nể mặt của Mạc Kiệt nên mới làm thế. Nếu như còn có lần sau, không riêng gì ngươi mà ngay cả Mạc Gia cũng sẽ phải chết cùng đấy.” Tiêu Trần nhìn thấy Võ Vương tự phế đi tu vi của mình thì thản nhiên nói một câu. Trong lúc Tiêu Trần nói chuyện hắn còn cố tình đưa mắt nhìn Mạc Dao nữa, rất rõ ràng câu này của Tiêu Trần là đang nói cho Mạc Dao nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!