Ánh mắt của Bạch Như Nguyệt đỡ đẫn, cơ thể của bà ấy không kiềm chế được mà run lên nhè nhẹ. Nhìn Tiêu Trần ở trước mắt, Bạch Như Nguyệt cho rằng mình đã sinh ra ao giác, rot cuộc thì Tiêu Trần làm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này chứ.
Hai dòng nước mắt trong suốt vô thức chảy ra từ trong khóe mắt, cho dù là ảo giác, nhưng mà có thể nhìn thấy Tiêu Trần thì cho dù trong mơ, Bạch Như Nguyệt cũng đã rất thỏa mãn. Nếu không phải vì không nỡ bỏ lại Tiêu Trần thì e rằng Bạch Như Nguyệt đã sớm tự vẫn.
Bạch Như Nguyệt cứ sững sờ như vậy mà nhìn Tiêu Trần, bà ấy không dám động đậy, sợ rằng bản thân chỉ cử động một chút thì Tiêu Trần lại sẽ biến mất không còn nữa.
Nhìn Bạch Như Nguyệt đang ngây người, trong lòng Tiêu Trần kích động muôn phần, lại một lần nữa gọi nhỏ một tiếng:
"Mẫu thân."
Vừa gọi, Tiêu Trần vừa chủ động đi về phía Bạch Như Nguyệt, ngay sau đó hắn nhanh chóng ôm chầm lấy mẫu thân. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, cho đến giờ phút này, Bạch Như Nguyệt mới không dám tin mà nói:
"Trần nhi, thật sự là con, đây không phải là ảo giác chứ?"
"Không phải là ảo giác, mẫu thân, là hài nhi, hài nhi đã tới chậm."
Mẫu tử hai người ôm nhau gắt gao, dường như là sợ Tiêu Trần sẽ lại biến mất, Bạch Như Nguyệt dùng hết sức mình để ôm lấy hắn, đôi tay của bà ấy gắt gao ôm lấy hông của Tiêu Trần như thể có chết cũng không chịu buông tay.
Mẫu tử hai người thân thiết ôm nhau, Bạch Như Nguyệt khóc không thành tiếng. Rất lâu sau đó, Tiêu Trần mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh:
"Mẫu thân, con có chuyện muốn nói."
Biết rõ là thời gian cấp bách, vì vậy Tiêu Trần phải nói rõ tất cả mọi chuyện trước, để sau đó còn nghĩ cách cứu viện.
Nghe thấy vậy, Bạch Như Nguyệt cưỡng ép nước mắt ngừng rơi, Tiêu Trần nhanh chóng tự tay đóng cửa phòng. Mẫu tử hai người ngồi xuống đối diện nhau, nhìn thấy Bạch Như Nguyệt gầy đi không ít, Tiêu Trần vô cùng đau lòng, Nhưng rõ ràng là bây giờ không phải thời điểm nói những điều đó, vẻ mặt của Tiêu Trần nghiêm túc nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng nói:
"Mẫu thân, người nghe ta nói ... "
Tiêu Trần nói cho Bạch Như Nguyệt nghe qua những điều quan trọng trong kế hoạch của mình, đồng thời cung hỏi Bạch Như Nguyệt xem bà ấy có biết những người khác bị giam ở đâu hay không.
Dù sao theo như lời mà Mộc Phong nói thì bọn họ có tất cả hai mươi ba người.
Bạch Như Nguyệt trả lời chi tiết câu hỏi của Tiêu Trần.
Qua lời Bạch Như Nguyệt, Tiêu Trần biết được những người khác đều bị giam giữ ở địa lao. Nghe Bạch Như Nguyệt nói xong, Tiêu Trần âm thầm thở dài một hơi, chỉ cần biết được rằng bị nhốt ở đâu, như vậy thì có thể vạch ra kế hoạch cứu viện chính xác hơn.
Không nói quá nhiều, sau khi nói rõ cho Bạch Như Nguyệt biết mọi việc thì Tiêu Trần nhanh chóng đứng dậy nói:
"Mẫu thân, thời gian của con không nhiều cho lắm, con về trước đây. Nhiều nhất là hai ngày nữa, con nhất định sẽ cứu mẫu thân ra ngoài."
Hiển nhiên là không thể hành động ngay hôm nay rồi. Nghe thay Tiêu Trần nói vậy, trong mắt của Bạch Như Nguyệt tràn ngập sự lo lắng. Muốn cứu người từ trong Huyết Lang Vương phủ, trong lòng của Bạch Như Nguyệt tự biết chuyện này khó khăn như thế nào, bà ấy cũng không muốn để Tiêu Trần phải mạo hiểm. Trong lòng của Bạch Như Nguyệt, bà ấy tình nguyện chết chứ không muốn Tiêu Trần gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Vì vậy, sau khi nghe hắn nói xong, Bạch Như Nguyệt lắc đầu nói:
"Trần nhi không thể mạo hiểm ... "
Biết rõ Bạch Như Nguyệt định nói cái gì, nhưng Tiêu Trần hoàn toàn không cho bà ấy cơ hội nói ra. Không đợi Bạch Như Nguyệt nói hết lời, Tiêu Trần đã trực tiếp ngắt lời của bà ấy:
"Mẫu thân, con nhất định sẽ cứu người ra ngoài, con bảo đảm với người."
Dứt lời, hắn cũng không chờ Bạch Như Nguyệt đáp lại mà đã dứt khoát xoay người, nháy mắt đã leo tường đi khỏi.
Đã thành công tìm được mẫu thân, như vậy đã xem như là một khởi đầu tốt, tuy rằng trong lòng của Tiêu Trần có vô số lời muốn nói với mẫu thân, nhưng bây giờ không phải là lúc.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Bạch Như Nguyệt, Tiêu Trần giả bộ đềm nhiên như không có việc gì mà đi về phía sảnh chính của Vương phủ. Lúc này đây đã gặp được mẫu thân, thật ra trong lòng của Tiêu Trần cũng âm thầm thở dài một hơi, ít nhất thì mẫu thân cũng không bị gì cả.
Dựa theo lời nói của Bạch Như Nguyệt thì tên Huyết Lang vương này tiếp đãi bà ấy rất long trọng, nhìn có vẻ như là thật sự thích mẫu thân, vì vậy hắn cũng không ép buộc mẫu thân chuyện gì, chỉ là hạn chế sự tự do của mẫu thân. Ngoài ra nhưng mặt khác đều săn sóc vô cùng tốt, có lẽ là muốn dùng điều này để thay đổi tâm ý của mẫu thân.
Nhưng ma đoi voi nhung hanh đong nay cua Huyet Lang vương, Tieu Trần đầy sát ý mà nghĩ:
"Lão cẩu, ngươi mà cũng muốn nhúng chàm mẫu thân của ta, sẽ có một ngày ta dùng một đường kiếm chém chết ngươi."
Cho dù Huyết Lang vương đối xử với mẫu thân có tốt như thế nào đi chăng nữa, nhưng mà đã có ý muốn nhúng chàm mẫu thân của hắn thì nhất định phải chết.
Tiêu Trần ung dung thản nhiên quay về sảnh chính của Vương phủ, vừa vào cửa, hắn đã điều chỉnh tâm trạng lại, nở nụ cười nhìn về phía Huyết Lang vương rồi nói:
Phủ đệ của Vương gia thật sự khiến vãn bối mở rộng tầm mắt đấy, so với hoàng cung cũng không thua kém là bao."
Thấy Tiêu Trần quay về, Huyết Lang vương cũng cười vang mà đáp:
"Ha ha, Vương Hoan công tử cứ nói đùa, Vương phủ này của bổn vương làm sao lại có thể so được với nơi non xanh nước biếc của Thiên Tê Tông. Toàn bộ quận Đan Dương chỉ có hai vùng đất trù phú hợp phong thủy, một chỗ đã bị Thanh Dương Tông chiem được, chỗ con lại là của Thiên Te Tông. So với Thiên Tề Tông thì Vương phủ của ta đây chỉ giống với nơi đất hoang ở nông thôn mà thôi."
Tiêu Trần quay về hiển nhiên là khiến Huyết Lang vương âm thầm yên lòng. Ba người nhanh chóng lại uống rượu nói chuyện phiếm, mãi cho đến lúc hoàng hôn, Huyết Lang vương mới tự mình tiễn Tiêu Trần và Cố Linh Dao ra khỏi Vương phủ.
'Đa tạ vương gia hôm nay đã chiêu đãi, sau này có thời gian thì mời vương gia đến Thiên Tề Tông thăm viếng, để cho vãn bối và phụ thân được tận tình tiếp đãi."
Trước khi đi, Cố Linh Dao khách khí nói.
"Ha ha, được, sau này bổn vương nhất định sẽ tự mình đến thăm hỏi nhà của Cố Tông chủ."
Nghe thấy Cố Linh Dao nói vậy, vẻ mặt của Huyết Lang vương tràn đầy vui mừng đáp lại.
Hắn khách khí với Cố Linh Dao như thế đương nhiên cũng là vì muốn kéo gần khoảng cách với Cố Khải, lúc này còn nghe Cố Linh Dao nói như vậy, nên trong lòng Huyết Lang vương càng mừng hơn.
Khách sáo qua lại xong, Tiêu Trần và Cố Linh Dao ngồi lên xe ngựa từ từ rời đi. Ngay lúc hai người vừa đi khỏi thì Huyết Lang vương chậm rãi thu hồi lại nụ cười ở trên môi, nhìn về phía quản sự của Vương phủ đang đứng bên cạnh mà nói:
"Vừa rồi tên Vương Hoan kia đã đi đâu?"
Không hổ là Huyết Lang vương am ngoan xảo trá, thật ra hắn vẫn luôn đề phòng Tiêu Trần và Cố Linh Dao. Tất nhiên là đề phòng như vậy không phải là vì hắn đã phát hiện ra điều gì mà đây là việc làm theo bản năng.
Nghe Huyết Lang vương hỏi như vậy, quản sự cung kính trả lời:
"Không phát hiện ra hành động đặc biệt nào, tuy rằng hắn có đi ngang qua viện của phu nhân nhưng cũng không đi vào."
Nghe thấy Tiêu Trần đi ngang qua viện của Bạch Như Nguyệt, sắc mặt của Huyết Lang vương trầm xuống, nhưng mà biết được hắn không vào đó, chẳng qua chỉ là thuận đường đi ngang qua mà thôi thì sắc mặt của Huyết Lang vương lại hòa hoãn xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!