Nơi này là một hoa viên hẻo lánh ít người lui tới nhưng bố trí duyên dáng vô cùng. Có điều lúc này Tiêu Trần chẳng có chút tâm tình nào mà thưởng thức phong cảnh hoa viên, bên tai văng vằng lời của Cố Linh Dao, hai mắt nhìn chẳm chẳm nụ cười tươi sáng không đổi của nàng ta:
"Nói một chút đi, rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Vì sao muốn giả mạo Vương Hoan?"
Lời này vọng đi vọng lại bên tai Tiêu Trần. Không ngờ vẫn bị phát hiện rồi, hơn nữa luc nay can than ngam lại, chỉ sợ Cố Linh Dao đã nhìn thấu hắn từ rất lâu trước đó.
Đến nước này rồi, Tiêu Trần lại thần kỳ mà bình tĩnh lại. Hắn linh mẫn bắt được mot điểm mau chot, chính la Co Linh Dao đa nhìn thau than phan han lại không vạch trần trực tiếp cũng không báo cho cao thủ Thiên Tề Tông tới bắt hắn chứng tỏ còn có đường cứu vãn.
Tiêu Trần dần bình tĩnh lại. Hắn từ Đại lục Thiên Thần đến Đại lục Thiên Hà, xa rời cố hương. Tuy hiện tại hắn còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng những chuyện hắn từng trải qua cũng không phải người tầm thường cùng lứa có thể so được. Vậy nên có vài điểm Tiêu Trần hiểu rất rõ, chính là thời điểm càng nguy hiểm càng phải duy trì tỉnh táo, chỉ cần chính mình tự rối loạn sẽ khiến bản thân rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục.
Thấy Tiêu Trần rơi vào trầm tư, Cố Linh Dao cũng không thúc giục. Nàng ta chỉ mỉm cười nhìn hắn, kiên nhẫn đợi câu trả lời.
Tiêu Trần cũng chỉ yên lặng một lát, sau đó nhanh chóng cười rộ lên nhìn Cố Linh Dao:
"Cố tiểu thư thật sự quá thông minh. Nếu ngươi đã sớm nhìn thấu ta là giả mạo thì vì sao không gọi cường giả Thiên Tê Tông đến bắt ta chứ? Còn một mình lẻ loi dẫn ta đến nơi thế này ... "
Nói tới đây, Tiêu Trần đánh giá xung quanh một vòng, sau đó lại cười nói:
'Trông nơi này như là ít khí có người đến. Thực lực của Cố tiểu thư không bằng ta đúng chứ?"
Mỗi lời của hắn đều mang theo vài phần uy hiếp. Nhưng Cố Linh Dao nghe Tiêu Trần nói xong cũng không hoảng loạn, thậm chí còn cười đến trong sáng đáp lời:
"Nhưng ngươi cũng không có cách nào hạ ta trong nháy mắt nha. Một khi ngươi ra tay phụ thân ta lập tức chạy đến, khi ấy ngươi có chạy đang trời."
Tiêu Trần nghe nàng ta không chút sợ hãi thì cũng lập tức hiểu ra. Xem ra người muon nhìn ro than phan cua han nhat khong phai Co Linh Dao ma là Cố Khải.
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cũng không kiêng dè gì mà nhẹ giọng nói với Cố Linh Dao:
"Xem ra vẫn là ta quá ngây thơ, dùng thuật dịch dung thôi lại vọng tưởng giấu diếm cường giả Bán Thánh. Đúng là nực cười."
Nói xong, hắn không đợi Cố Linh Dao tiếp lời, ngang đầu nhìn thẳng nàng, nụ cười trên mặt nhạt xuống, chân thành nói:
"Nếu ngươi đã nhìn thấu ta, vậy chúng ta nói chuyện công bằng mới được."
Nói xong, Tiêu Trần lấy một chiếc khăn vuông ra, sau đó lại lấy một lọ nước thuốc nhỏ giọt trên khăn rồi mới dùng khăn lau mặt.
Thuốc này là chuyên sử dụng để tẩy lớp dịch dung của hắn, chỉ cần vừa lau là lớp dịch dung sẽ biến mất trong chớp mắt.
Thấy Tiêu Trần xóa bỏ ngụy trang, đáy lòng Cố Linh Dao cũng không nhịn được tò mò. Từ lúc bắt đầu nàng ta đã rất mong đợi muốn biết kẻ mượn mặt Vương Hoan này là ai, trông như thế nào. Đồng thời, thực lực mạnh như vậy, rốt cuộc hắn ...
Dù sao mặc kệ thế nào, Cố Linh Dao vẫn luôn rất hứng thú với Tiêu Trần.
Ngay trong ánh mắt mong đợi của Cố Linh Dao, Tiêu Trần xóa sạch lớp vỏ bọc, khăn vuông trên tay chậm rãi rời khỏi hai má, gương mặt chân thật của hắn xuất hiện trước mắt Cố Linh Dao.
Luc trước Cố Linh Dao từng đoan mò dung mạo thực sự của Tiêu Trần vô số lần, mà lúc này tận mắt thấy được khiến Cố Linh Dao hoàn toàn ngây dại. À không, nên nói là bị cuốn hút hoàn toàn.
Bề ngoài của Vương Hoan vốn không kém, được cho là kiểu hình công tử. Nhưng nếu so với Tiêu Trần thì đúng là hoàn toàn không đủ nhìn. Tiêu Trần vừa xóa bỏ lớp dịch dung, kết hợp với khí chất phát ra từ trong khung một cách không tự giác khiến Cố Linh Dao bị hấp dẫn không thôi.
Cố Linh Dao ngây ra một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, Tiêu Trần cũng cười
nói:
"Chúng ta nhận thức lại một lần. Ta là Tiêu Trần, đến từ Vô Nguyệt đế quốc."
"Ngươi là người của Vô Nguyệt đế quốc?" Cố Linh Dao nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng vậy. Lần này mạo danh Vương Hoan cũng là bị bách bất đắc dĩ mà thôi." Tiêu Trần đáp.
"Ồ, bất đắc dĩ sao? Lý do là gì?"
"Cố tiểu thư đừng nóng vội, trước khi tôi nói chuyen của mình, chẳng lẽ Cố tiểu thư không nên nói về bản thân mình trước sao? Dù sao cũng phải có đủ thành ý chứ. Nhưng Cố tiểu thư lại chưa bày tỏ gì cả."
Trước khi biết Cố Linh Dao thực sự muốn cái gì, Tiêu Trần đương nhiên không thể lộ ra tin gì về mẫu thân. Dù sao việc này quá mức quan trọng.
Cố Linh Dao nhìn thấu than phan của han nhưng lại không vạch trần. Tiêu Trần tò mò không biết rốt cuộc nàng ta muốn thế nào.
Cố Linh Dao nghe Tiêu Trần nói cũng không từ chối. Với nàng ta mà nói, nếu Tiêu Trần đã để lộ mặt thật cũng xem như đủ thành ý rồi. Vậy nàng ta cũng nên thành khẩn thẳng thắng. Cố Linh Dao không do dự nữa, nói ra ý tứ của Cố Khải.
Nói đung ra thì tối nay Cố Linh Dao chủ động làm rõ tinh huống cũng là ý của Cố Khải.
Buổi sáng, khi Tiêu Trần bày ra chiến lực mạnh mẽ nhất chiến đánh bại Hoa Trạch khiến Cố Khải lại xem trọng Tiêu Trần thêm vài phần. Vậy nên, Cố Khải cảm thấy có một số việc nên làm ro rồi. Hơn nữa, Cố Khải that sự có vai phần coi trọng Tiêu Trần, Thiên Tề Tông cấp bách cần nhân tài như Tiêu Trần. Bởi lễ tuyển chọn Thánh Tông cũng sắp mở màn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!