Dưới sự gia tăng bí pháp, thực lực của cả Tiêu Trần và Hoa Trạch đều không thua kém gì một võ giả Vấn Đạo Cảnh Đại Viên Mãn.
Phía trên lôi đài, những bóng người đan xen vào nhau. Dư âm khủng khiếp không ngừng tản ra bốn phía. m thanh của tiếng đao kiếm va chạm vào nhau không ngừng vang lên bên tai.
Các loại kỹ thuật võ nghệ liên tiếp được tung ra, không còn giữ lại bất cứ điều gì. Chiến đấu đến tận bây giờ, cho dù là Hoa Trạch hay Tiêu Trần thì trên cơ thể của cả hai người họ đã có rất nhiều vết thương.
Nhìn thấy trận chiến khốc liệt trên lôi đài, đây là trận chiến cuối cùng của Lưỡng Tông thịnh hội, cũng là trận chiến phân định thắng bại. Trên mặt đầy vẻ khó tin, Tào Hòa chăm chú nhìn lên lôi đài, không tự chủ được mà lẩm bẩm một mình.
"Vậy mà sư đệ Vương Hoan lại có thể chiến đấu với Hoa Trạch đến mức này."
Vương Hoan là người thế nào, Tào Hòa rất rõ. Nhưng hiện tại một người như vậy lại có thể chiến đấu với Hoa Trạch bất phân thắng bại. Phải biết rằng Hoa Trạch được công nhận là người đứng đầu thế hệ trẻ ở quận Đan Dương, ngay cả Cố Linh Dao cũng hoàn toàn bị hắn ta trấn áp một cách mạnh mẽ.
Đoi mat voi su kinh hoang cua Tao Hoa, Co Linh Dao o ben canh lộ ra vẻ trầm tư. Lúc trước nàng cảm thấy thực lực của Tiêu Trần rất mạnh, nhưng nói thật, Cố Linh Dao cung không ngo thực lực của Tiêu Trần lại mạnh đến mức này.
Nàng và Hoa Trạch đã giao thủ rất nhiều lần nên biết rõ thực lực của Hoa Trạch rất mạnh, nhưng chỉ có thế thôi. Đấu tới tận bây giờ, Tiêu Trần vẫn không hề mảy may lộ ra vẻ sẽ bại trận. Hai người đấu qua đấu lại, rõ ràng là ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại.
Tất nhiên không chỉ Cố Linh Dao và Tào Hòa thán phục trước sức mạnh của Tiêu Trần thể hiện ra bên ngoài, mà những người khác có mặt tại đây cũng có cùng ý kiến.
Bởi vì Hoa Trạch von đa noi tieng rồi, co suc mạnh như vậy cung là chuyện bình thường. Nhưng Tiêu Trần thì sao, trước đây chỉ là một tên nhóc hoàn toàn vô danh. Nhưng hết lần này đến lần khác lại có sức mạnh chống lại Hoa Trạch.
Thời gian trôi qua, cuộc chiến giữa hai người càng ngày càng kịch liệt. Cuộc chiến kéo dài làm cho Hoa Trạch cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Đối mặt với kiếm pháp quỷ thần khó lường của Tiêu Trần, Hoa Trạch đã phải chịu rất nhiều áp lực. Nếu bất cẩn, hắn ta rất có khả năng sẽ bị thương nặng bởi một kiếm của Tiêu Trần.
Không còn tỏ vẻ khinh thường chút nào nữa. Hoa Trạch không hiểu tại sao Thiên Tê Tông lại xuất hiện một nhân vật gây khó chịu như vậy. Trước đây, hắn ta chưa từng nghe nói đến.
Hoa Trạch đã hiểu rõ thực lực của Tiêu Trần, đồng thời, Tiêu Trần cũng thầm tho dai. Mặc dù con ngưoi của Hoa Trạch khong được tot lắm nhưng thực lực của hắn ta lại không có gì để phản đối cả, gần bằng với thực lực của Cô Độc Vô Nhai rồi. Đương nhiên đây là so với trước đây, sau khi tiến vào Thiên Hà lục địa thì chắc chắn đám người Cô Độc Vô Nhai sẽ không dậm chân tại chỗ mà hiển nhiên thực lực của họ sẽ tăng lên rất nhanh. Nhưng bất luận nói như thế nào đi chăng nữa thì quả thật thực lực của Hoa Trạch rất mạnh, về điểm này thì không thể nghi ngờ.
Đã chiến đấu kịch liệt suốt một canh giờ. Trong trận chiến kịch liệt như vậy, hơn nữa hai người cũng đã thi triển bí pháp nên sẽ bị tiêu hao năng lượng rất lớn.
Trong lòng hắn ta dần dần nóng nảy, hắn ta chém mạnh một đao. Thấy vậy, Tiêu Trần đã giơ kiếm ra đỡ.
Hoa Trạch muốn kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, vì vậy hắn ta đã từ bỏ sự phòng thủ của mình bằng một đao này. Đồng thời, sau khi Tiêu Trần đỡ đòn thành công thì nở một nụ cười trên môi và nói:
“Ngươi đã quá nóng vội rồi."
Hắn đã muốn nói ra từ lâu rằng Hoa Trạch đang nóng vội, nên khi Hoa Trạch chém ra một đao thì Tiêu Trần đã biết chắc chắn thắng lợi sẽ nằm trong tay hắn rồi.
Các đòn tấn công của chính hắn ta không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Tiêu Trần, mà khi hắn ta đã từ bỏ phòng thủ của mình cũng đồng nghĩa với việc mở rộng cửa trước mặt Tiêu Trần.
Vừa dứt lời, không đợi Hoa Trạch trả lời, Tiêu Trần đã chỉ một ngón tay, trong chớp mắt đã thi triển Can Tương Kiếm Chỉ. Một thanh kiếm màu đỏ như máu chợt lóe qua, bắn về phía Hoa Trạch như một tia chớp.
Đối mặt với đòn tấn công của Tiêu Trần, sắc mặt của Hoa Trạch đại biến. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, Hoa Trạch chỉ có thể cố gắng tránh những vị trí trọng yếu.
Trong phạm vi gần như vậy, muốn hoàn toàn phòng thủ và né tránh đòn công kích của Can Tương Kiếm Chỉ là rất khó. Cho nên Hoa Trạch chỉ có thể lựa chọn tránh những vị trí trọng yếu.
Hắn ta nghiêng người tránh sang một bên, Can Tương Kiếm Chỉ cũng nhanh như chớp đánh vào lồng ngực Hoa Trạch. Hắn ta tránh được điểm trọng yếu, nhưng vẫn bị thương nặng.
Chân nhân bay ra ngoài, sau đó ngã mạnh xuống đất rồi phun ra một ngụm máu.
Hắn ta cố gắng đứng lên, nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm đã nằm ngang qua cổ của Hoa Trạch. Cùng lúc đó, Tiêu Trần nhìn Hoa Trạch một cách trịch thượng và nói: "Ngươi thua rồi."
Thanh trường kiếm của Tiêu Trần đã ở trên cổ hắn ta, chỉ cần sơ sẩy là Hoa Trạch sẽ bị rơi đầu xuống đat. Nghe thay câu nói của Tiêu Trần, vẻ mặt của Hoa Trạch rất khó coi, nhưng trong lòng hắn ta biết rằng mình đã thực sự thua cuộc.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, bởi vì Tiêu Trần đã bắt được sai lầm của Hoa Trạch nên lật ngược tình thế và Hoa Trạch đã bị thua trong nháy mắt.
Nhìn thấy Tiêu Trần ngạo nghễ đứng trên lôi đài với một thanh kiếm, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Thắng rồi. Hoa Trạch, người đứng đầu hệ trẻ của quận Đan Dương lại bị đánh bại trong tay của một đệ tử vô danh tiểu tốt của Thiên Tề Tông.
Ngay khi hai người Tiêu Trần đã phân thắng bại, phù trận xung quanh lôi đài cũng từ từ tan biến. Đồng thời, Cố Khải trên đài cao cũng nhìn về phía tông chủ của Thanh Dương Tông nói:
“Hoa huynh, xem ra lần này Thiên Tề Tông của ta đã giành chiến thắng."
"Không giỏi bằng người khác, mười mạch khoáng linh thạch, Cố huynh có thể tùy ý lựa chọn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!