Chỉ trong nửa tháng mà Tiêu Trần đã tu luyện Mãnh Hổ Bôn Hành đến cấp độ Sơ Nhập, điều này khiến hai cha con Cố Khải cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Tiêu Trần không chỉ có tốc độ tu luyện cực nhanh mà khi thi triển Mãnh Hổ Bôn Hành, động tác của hắn còn trôi chảy hơn cả Tào Hòa, hơn nữa trong đó còn có cả một luồng uy áp giống như mãnh hổ thật sự xuất thế vậy.
"Mãnh Hổ Bôn Hành, ha ha, chỉ có điều là ngươi mới tu luyện đến cấp độ Sơ Nhập mà thôi, không đỡ nổi một chiêu của ta đâu."
Hoa Trạch cười lạnh nói. hắn ta vừa liếc mắt đã nhận ra Mãnh Hổ Bôn Hành mà Tiêu Trần thi triển ra chỉ mới bước vào cấp độ Sơ Nhập mà thôi.
Manh Hổ Bon Hanh và Thanh Dương Chiến Thân chính là hai võ kỹ mạnh nhất của quan Đan Dưong, that sự không thể khinh thường. Nhưng Mãnh Hổ Bôn Hành của Tiêu Trần mới chỉ vừa bước vào cấp độ Sơ Nhập nên Hoa Trạch cũng không thèm để vào mắt.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của Hoa Trạch, Tiêu Trần cũng không quan tâm. Bản thân hắn cũng biết rõ Mãnh Hổ Bôn Hành của mình mới chỉ đạt cấp độ Sơ Nhập nên không thể chống lại Thanh Dương Chiến Thân của Hoa Trạch được, mà Tiêu Trần cung không muon dùng Manh Hổ Bôn Hành để đối phó Hoa Trạch, hắn thi triển Mãnh Hổ Bôn Hành chỉ để tăng tốc độ của mình lên mà thôi.
Mặc dù chỉ mới đạt đến cấp độ Sơ Nhập nhưng nếu so về tốc độ thì tốc độ của Tiêu Trần đã vượt qua tốc độ của Hoa Trạch, bởi vì Mãnh Hổ Bôn Hành là võ kỹ thân pháp mà Thanh Dương Chiến Thân lại là võ kỹ công kích, hai loại võ kỹ này có công dụng khác nhau.
Nho co Manh Ho Bon Hanh nen Tieu Trần có thể ne tránh được các chiêu tấn công của Hoa Trạch, vì vậy mặc dù Hoa Trạch liên tục vung đao chém nhưng không lần nào chém trúng Tiêu Trần cả.
Hoa Trạch cảm thấy Tiêu Trần giống hệt như một con lươn luồn lách khiến người ta không làm gì được, hàn ý trong mắt hắn ta càng lúc càng đậm. Hoa Trạch cung hiểu ro về Manh Hổ Bon Hanh nen han ta biết rõ sau khi thi triển Mãnh Hổ Bôn Hành thì tốc độ của người thi triển sẽ tăng lên rất nhiều.
“Hừ, ta cũng muốn xem xem ngươi có thể trốn tránh bao lâu nữa."
Hoa Trạch hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tấn công.
Nho có sự trợ giup của Manh Hổ Bôn Hành nên Hoa Trạch muốn đánh trúng Tiêu Trần sẽ rất khó, nhưng với thực lực của hắn ta, chỉ cần đánh trúng một chiêu thôi cũng đủ khiến Tiêu Trần bị trọng thương rồi.
Thế công trên tay Hoa Trạch càng mãnh liệt hơn. Đối mặt với sự công kích giống như thủy triều của Hoa Trạch, Tiêu Trần cảm thấy vô cùng áp lực, vừa tránh né vừa nghĩ thầm:
"Ài, ta đã biết trước nếu đánh với cái người này thì sẽ phải đánh một trận rất gian khổ mà."
Tự dưng lại bị ép phải đối đầu với Hoa Trạch. Tất cả mọi chuyện này đều là do nha đầu Cố Linh Dao kia làm hại, thật sự là một nha đầu chết tiệt.
Trong nội tâm Tiêu Trần tức giận mắng Cố Linh Dao mấy câu, mà lúc này ở dưới lôi đài, Cố Linh Dao cũng rất căng thẳng nhìn chẳm chẳm trận chiến đấu trên lôi đài.
Mặc dù nàng ta đã ép Tiêu Trần đánh với Hoa Trạch nhưng nàng ta cũng không dự đoán được kết quả của trận đấu này. Đồng thời nàng ta cũng không dám khẳng định Tiêu Trần nhất định chiến thắng được Hoa Trạch.
Trận đấu vẫn đang diễn ra, ở trong mắt mọi người thì Tiêu Trần vẫn luôn rơi vào thế hạ phong. Trước sự tấn công mãnh liệt của Hoa Trạch, Tiêu Trần chỉ biết vội vàng né tránh, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là kế lâu dài. Phải biết rằng cứ phòng thủ mãi thì chắc chắn sẽ thua, đây là điều khẳng định.
Cho dù một người có năng lực phòng thủ tốt đến mức nào nhưng nếu hắn cứ lựa chọn né tránh thì chắc chắn sẽ có ngày thất thủ. Vì vậy phòng thủ không có nghĩa là chỉ phòng thủ mà trong quá trình phòng thủ phải tìm được cơ hội để phản kích.
Rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Trần không phải là đối thủ của Hoa Trạch, nhưng ngay tại thời điểm mọi người nghĩ như vậy thì đột nhiên Tiêu Trần bắt đầu phản kích. Tiêu Trần chém ra một kiếm, kiếm khí mãnh liệt phóng ra, trực tiếp triển khai Điệp Lãng Tam Trùng Vạn Trùng.
Đối mặt với chiêu phản kích đột ngột của Tiêu Trần, Hoa Trạch đang đánh hăng say đột nhiên trầm mặt xuống. Nhưng hắn ta cũng không bị loạn, lập tức chém ra một đao, một đạo đao mang màu đỏ như máu phóng thẳng về phía Tiêu Trần.
Hai đạo công kích hung hăng va mạnh vào nhau, trong nháy mắt dư chấn của nó đã bao trùm cả võ đài, đồng thời nơi đó cũng phát ra ánh sáng chói mắt khiến mọi người không thể nhìn thẳng.
Hoa Trạch thành công ngăn chặn được chiêu phản kích của Tiêu Trần, hắn ta lạnh giọng cười nói:
"Thật là ngây thơ."
Tiêu Trần lại muốn dùng chiêu phản kích này khiến hắn ta bị thương, đúng là ngây thơ mà. Nhưng điều Hoa Trạch không ngờ tới là ngay khi hắn ta vừa dứt lời thì từ trong chùm ánh sáng kia Tiêu Trần đột nhiên lao mạnh ra. Trong nháy mắt hắn đã đi đến trước mặt Hoa Trạch, lúc này hai người bắt đầu đánh giáp lá cà.
Hoa Trạch không ngờ là Tiêu Trần lại xông thẳng đến chỗ mình. Nhưng Hoa Trạch cũng không sợ đánh giáp lá cà bởi vì đao pháp của hắn ta rất tốt, hoàn toàn không phải là do người đời thổi phồng.
Đao kiếm va chạm không ngừng, âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên liên tiếp. Khi nhìn thấy Tiêu Trần và Hoa Trạch đang đánh giáp lá cà thì sắc mặt mọi người ở dưới lôi đài đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mấy tên đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy vậy thì trên mặt người nào cũng hiện lên nụ cười lạnh lùng, nói:
"Muốn chết à, lại dám đánh giáp lá cà với Hoa Trạch sư huynh."
“Đúng đấy. Chưa nói đến sự khác biệt giữa đao pháp và kiếm pháp, chỉ nói đến Thanh Dương Chiến Thân của Hoa Trạch sư huynh thôi, cho dù là lực lượng hay lực công kích đều mạnh hơn tên tiểu tử kia rất nhiều. Hắn chọn đánh giáp lá cà chính là muốn chết mà."
Đệ tử của Thanh Dương Tông nói Tiêu Trần muốn tìm chết cũng hoàn toàn chính xác. Nhờ có Thanh Dương Chiến Thân nên lực lượng và lực công kích của Hoa Trạch đều tăng lên, mạnh hơn Tiêu Trần rất nhiều là điều không thể nghi ngờ. Dù sao thì võ kỹ thiên cấp thượng phẩm cũng không phải trò đùa.
So với Hoa Trạch thì ưu thế lớn nhất của Tiêu Trần chỉ có tốc độ mà thôi. Tốc độ của Manh Hổ Bon Hành nhanh hơn Thanh Dương Chiến Thân rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!