Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (FULL)

Chuyện của Phương Viên coi như đã xử lý xong. Trải qua chuyện lần này, lại có thêm lời cảnh cáo của Nhị trưởng lão, chắc chắn Phương Viên sẽ không dám gây chuyện với Tiêu Trần hắn nữa. Như vậy thì Tiêu Trần cũng không cần phải đề phòng Phương Viên từng giây từng phút nữa.

Sau một đêm điều dưỡng, kết hợp cùng với sự phụ trợ của đan dược, linh lực của Tiêu Trần đã khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong. Hắn ngồi trong viện của mình thoải mái duỗi người một cái, đúng lúc này Cố Linh Dao mặc một bộ váy ngắn màu xanh bước vào trong viện.

Nhìn thấy Cố Linh Dao, Tiêu Trần nhướng mày, chuyện của Phương Viên đã giải quyết xong rồi nhưng còn về nha đầu Cố Linh Dao này thì hắn thật sự không biết xử lý thế nào, lại còn không được ra tay với nàng. Hơn nữa nha đầu này lại còn là một con quỷ tinh vô cùng thông minh. Khi ở cùng với nàng ta, Tiêu Trần cảm thấy vô cùng áp lực, bất cứ lúc nào hắn cũng phải duy trì tinh thần cảnh giác cao độ.

"Muội đi vào viện của ta mà không biết gõ cửa sao?"

Tiêu Trần tức giận liếc nhìn Cố Linh Dao một cái sau đó lên tiếng nói.

Hắn thực sự không muốn dây dưa quá nhiều với nha đầu này, thế nhưng hết lần này đến lần khác, dường như nha đầu này đã nhìn trúng hắn rồi, ngày nào nàng cũng chạy đến đây khiến cho Tiêu Trần không biết làm thế nào.

Cố Linh Dao không thèm quan tâm đến câu nói lạnh lùng của Tiêu Trần. Nàng đi đến ghế đá trong viện, ngồi xuống sau đó lại tự rót cho mình một ly nước trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này vẻ mặt nàng mới tươi tỉnh lại, cười nói.

"Sân của người ta? Có phải Vương Hoan sư huynh hiểu lầm rồi không? Đừng nói là nơi này, hiện tại cả đại trạch này đều thuộc về Thiên Tề Tông đấy. Nếu đã thuộc về Thiên Tề Tông thì cũng thuộc về ta rồi. Chẳng lẽ ta đi vào sân nhà mình mà cũng cần phải gõ cửa à?"

Nghe thấy lời này của Cố Thanh Dao Tiêu Trần liếc nhìn nàng một cái. Mặc dù hắn chỉ mới tiếp xúc với nha đầu này được mấy ngày nhưng hắn đã phát hiện ra một điều, nếu so về công phu miệng lưỡi thì bản thân hắn không phải là đối thủ của nàng. Vì vậy khi nghe thấy lời ngụy biện của Cố Linh Dao, Tiêu Trần cũng không muốn dây dưa thêm mà trực tiếp mở miệng hỏi.

“Được rồi, sao mới sáng sớm mà muội đã chạy qua đây rồi, có chuyện gì à?"

"Làm sao nào? Không có chuyện gì thì không thể đến đây tìm huynh à?" Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Cố Linh Dao cười hỏi.

Tiêu Trần cảm thấy sợ nha đầu này rồi, thấy thế hắn trực tiếp quay người đi về phòng, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:

"Nếu không có chuyện gì thì muội tự chơi một mình đi, ta còn cần phải tu luyện.”

Thấy Tiêu Trần tỏ vẻ muốn đi thì Cố Linh Dao vội vàng bước lên giữ lấy tay hắn, nói.

"Được rồi, được rồi, không trêu huynh nữa. Mới hai năm không gặp thôi sao huynh lại trở thành tên đầu gỗ vậy hả? Không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, đi thôi, là phụ thân muội muốn tìm huynh đấy."

Mấy ngày này, không chỉ Tiêu Trần đang thăm dò tính cách của Cố Linh Dao mà Cố Linh Dao cũng đang thăm dò tính cách của Tiêu Trần. Theo Cố Linh Dao, tên tiểu tử này chính là một tên đầu gỗ, không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, thậm chí mỗi lần khi nàng ở cùng hắn, Tiêu Trần đều cố gắng trốn tránh nàng. Điều này khiến Cố Linh Dao cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng nghĩ thầm, dù thế nào thì bản tiểu thư cũng là nữ nhi của Tông chủ Thiên Tề Tông, thường ngày bất cứ tên đệ tử nào của Thiên Tề Tông cũng muốn vây quanh ta, thế mà huynh thì ngược lại, bản tiểu thư đã chủ động đến đây tìm huynh, huynh lại còn cảm thấy ta quá phiền phức, còn muốn trốn tránh ta.

Cố Linh Dao nói với vẻ mặt buồn bực. Tiêu Trần nghe thấy Cố Khải muốn tìm mình thì tất nhiên không thể từ chối, đành phải đi theo Cố Linh Dao ra khỏi sân viện của mình.

Khi đến nơi thì Cố Khải đã đợi bọn họ ở đó từ lâu rồi. Thấy hai người Tiêu Trần và Cố Linh Dao đi đến thì Cố Khải mỉm cười, đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói:

“Ngồi xuống đi."

Cố Khải ra hiệu bảo Tiêu Trần và Cố Linh Dao ngồi xuống, sau đó ông ta nói tiếp:

"Tiểu tử, ngày hôm qua ngươi đã giết chết Trình Vũ, bây giờ chắc chắn Nhị trưởng lão đang rất hận ngươi."

"Thì sao? Chẳng lẽ ông ta còn dám ra tay giết ta sao? Nếu trưởng lão mà ra tay giết đệ tử thì sẽ vi phạm tông quy, chắc chắn tông chủ sẽ không bỏ mặc chuyện này đâu nhỉ?"

Nghe thấy loi này của Cố Khai, Tieu Trần mỉm cười trả lời.

“Ha ha, tên tiểu tử này, ngoài sáng thì tất nhiên ông ta sẽ không dám làm gì ngươi nhưng trong tối thì sao? Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ đạo lý minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng chứ?"

Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Trần, Cố Khải cười to một tiếng.

Cố Khải cảm thấy hành động ngày hôm qua của Tiêu Trần hơi xốc nổi, nhưng ông ta lại không biết rằng, nguyên nhân Tiêu Trần làm vậy là bởi vì hắn cũng không ở Thiên Tề Tông lâu nữa. Trong thời gian này, chỉ cần Nhị trưởng lão và Phương Viên không tìm hắn gây chuyện là được, còn mọi chuyện sau này, ha ha, đến khi nào bọn họ tìm được hắn thì nói sau đi.

Cố Khải thấy Tiêu Trần không hề hối hận vì hành động của mình ngày hôm qua thì bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Mới sáng sớm Cố Khải đã bảo Cố Linh Dao đi tìm Tiêu Trần thì chắc chắn ông ta có chuyện muốn nói. Chỉ thấy Cố Khải lấy ra một miếng ngọc hình tròn từ trong không gian giới chỉ, phía trên miếng ngọc còn đang tản ra hào quang màu trắng nhàn nhạt. Cố Khải mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

"Đây là ngọc thạch truyền công có chứa võ kỹ Manh Hổ Bôn Hành, trước đây chắc ngươi chưa từng tu luyện Mãnh Hổ Bôn Hành nhỉ? Nhưng hôm qua ngươi đã chiến thắng Trình Vũ nên bây giờ đã có tư cách tu luyện Mãnh Hổ Bôn Hành rồi, cầm lấy đi."

Ngọc thạch truyền công là một loại ngọc vô cùng đặc biệt, tác dụng duy nhất của nó là dùng để ghi chép lại các loại vo kỹ, ở Thiên Hà lục địa ngọc thạch truyền công rất phổ biến.

Bởi vì mỗi một miếng ngọc thạch truyền công chỉ sử dụng được duy nhất một lần để tránh trường hợp võ kỹ bị lộ ra ngoài, do đó dùng ngọc thạch truyền công để học tập võ kỹ thì vô cùng thuận tiện.

Nghe thấy lời này của Cố Khải, trong lòng Tiêu Trần cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ngày hôm qua bản thân hắn đã được cảm nhận uy lực của Mãnh Hổ Bôn Hành nên hắn cũng đã có ý muốn lấy được Mãnh Hổ Bôn Hành, nhưng không ngờ hôm nay Cố Khải lại chủ động đưa Mãnh Hổ Bôn Hành cho hắn.

Có một câu nói thế này, ngươi vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đến tận đầu, câu nói này không sai chút nào.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!