Tiêu Trần không hề biết bởi vì mấy hành động vô tâm của mình đã khiến trong lòng Cố Linh Dao nảy sinh rất nhiều nghi ngờ vô căn cứ như vậy. Nói thật, Tiêu Trần thực sự không có chút hứng thú nào với Cố Linh Dao.
Lúc này nghe thấy Cố Linh Dao nói muốn nói chuyện với mình thì trong lòng Tiêu Trần cảm thấy rất bất đắc dĩ, bản thân hắn thực sự không thích tiếp xúc nhiều với những người này, bởi vì hiện tại hắn đang giả mạo thân phận của Vương Hoan. Mặc dù tên tiểu tử này đã rời khỏi tông môn được hai năm nhưng nói càng nhiều thì sẽ càng dễ bị lộ.
Hắn muốn từ chối Cố Linh Dao, nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì có vẻ như nếu hôm nay không nói xong chuyện với hắn thì nàng ta sẽ không đồng ý rời đi đâu. Nếu bị một nữ nhân nhìn chẳm chằm vào như vậy thì những hành động sau này của Tiêu Trần sẽ khó thực hiện hơn rất nhiều. Tiêu Trần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý, hắn nhìn về phía Cố Linh Dao, nói với giọng bình tĩnh:
“Sư muội muốn nói điều gì thì nói thẳng luôn đi."
Tiêu Trần chỉ muốn khiến cho Cố Linh Dao rời đi càng sớm càng tốt, thế nhưng khi hắn vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên:
“Ồ, ta vừa mới nghe được tin nói Vương Hoan sư đệ trở về rồi, không ngờ ngươi vừa mới trở về đã quấn quýt lấy sư muội rồi. Xem ra trong thời gian hai năm này Vương Hoan sư đệ cũng chẳng có gì thay đổi nhỉ."
Khi tiếng nói vừa dứt thì có một tên đệ tử Thiên Tề Tông có gương mặt âm nhu bước vào. Tiêu Trần nhìn người vừa đến, hắn còn chưa kịp nói gì thì Cố Linh Dao đã lạnh lùng lên tiếng:
“Phương Viên sư huynh, huynh đến đây làm gì?"
Người thanh niên tên là Phương Viên kia chính là tôn tử của Nhị trưởng lão, có thể nói hắn ta chính là đối thủ một mất một còn từ nhỏ của Vương Hoan. Hai người đều yêu thích Cố Linh Dao, hơn nữa, bởi vì liên quan đến tổ phụ của mình nên gia tộc của hai người luôn trong tình trạng giương cung bạt kiếm.
Nghĩ lại thì thấy rấat đung. Tổ phụ của Vương Hoan chính là Đại trưởng lão của Thiên Tề Tông, còn tổ phụ của Phương Viên thì chính là Nhị trưởng lão. Ở trong Thiên Tê Tông, hai người đều có quyền lên tiếng, vì vậy từ trước đến nay, sự tranh giành quyền lực giữa hai vị trưởng lão này chưa bao giờ ngừng lại.
Cũng bởi vì tổ phụ của mình nên từ nhỏ hai người Vương Hoan và Phương Viên đã ngứa mắt nhau, hơn nữa, từng năm trôi qua quan hệ của hai người ngày càng trở nên tồi tệ, thậm chí đã đến bước không chết không thôi.
Chỉ có điều nếu so với Vưong Hoan thì cai tên Phương Viên này âm ngoan hơn một chút. Nói thẳng ra thì Vương Hoan chính là một vị thiếu gia ăn chơi trác táng đúng tiêu chuẩn còn Phương Viên lại là một kẻ có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Vì vậy, cho tới bây giờ, mỗi khi tranh đấu với Phương Viên thì Vương Hoan đều ở thế hạ phong.
Cố Linh Dao biết rõ Phương Viên là dạng người như thế nào nên nàng cũng không muốn khách khí với hắn ta. Cố Linh Dao cũng biết, mặc dù loại người như Vương Hoan thường thích tỏ ra kiêu ngạo nhưng thực ra bản tính của hắn ta không hề xấu, thế nhưng Phương Viên lại khác. Người này rất nguy hiểm, âm độc, vì vậy từ trước đến nay Cố Linh Dao chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không muốn tiếp xúc nhiều với Phương Viên.
Cố Linh Dao lạnh giọng quát. Nghe vậy, Phương Viên cũng không thèm để ý, ngược lại trên mặt hắn ta lại hiện lên một nụ cười:
"Sư muội, muội làm sao thế? Sư huynh chỉ đến thăm Vương Hoan sư đệ một chút thôi mà.”
Phương Viên không hề tức giận khi bị Cố Linh Dao quát, sau khi nói xong thì ánh mắt hắn ta nhìn thẳng vào Tiêu Trần, trong đôi mắt đó chợt lóe lên một tia sát
ý.
Tiêu Trần nhạy bén bắt được tia sát ý trong mắt Phương Viên, sắc mặt hắn trầm xuống, tên tiểu tử này muốn giết mình sao?
Sát ý trong mắt Phương Viên khiến Tiêu Trần có thể khẳng định chắc chắn rằng tên tiểu tử này đã có ý định muốn giết hắn. À, không đúng, không phải Phương Viên muốn giết hắn mà là muốn giết Vương Hoan. Nhưng bởi vì hiện tại Tiêu Trần đang giả mạo thân phận của Vương Hoan nên Phương Viên mới có ý định giết chết hắn.
Chắc chắn hắn ta chính là kẻ thù trước đây của Vương Hoan. Trong lòng Tiêu Trần cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng hiện tại hắn đang giả mạo thân phận của Vương Hoan, việc Phương Viên muốn giết hắn cũng là điều dễ hiểu thôi. Bởi vì hắn dùng thân phận của Vương Hoan nên tất nhiên hắn sẽ phải chịu đựng những điều này thay Vương Hoan.
Tiêu Trần cũng không quan tâm đến sát ý của Phương Viên đối với mình, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười, thản nhiên nói:
"Ngươi muốn giết ta?"
Tiêu Trần vừa nói ra lời này, sắc mặt của Cố Linh Dao lập tức hiện lên vẻ nghi ngờ còn sắc mặt của Phương Viên thì lập tức trầm xuống.
Sau hai năm, khi gặp lại Vương Hoan, Phương Viên đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng hắn ta lại không ngờ rằng Vương Hoan lại bình tĩnh như thế, hơn nữa Vương Hoan vừa mở miệng đã nói ra suy nghĩ trong lòng hắn ta rồi.
Câu nói này không nể mặt hắn ta một chút nào. Phương Viên nhìn về phía Tiêu Trần, lúc này hắn ta cũng đã phát hiện ra sự khác thường.
Trong thời gian hai năm, Vương Hoan đã thay đổi hoàn toàn khác. Lúc trước khi đối mặt với hắn ta, mặc dù Vương Hoan không biểu hiện ra nhưng Phương Viên có thể khẳng định Vương Hoan rất sợ hắn.
Theo Phương Viên, cái tên Vương Hoan này chính là một con hổ giấy chỉ biết dựa vào tổ phụ mình, suốt ngày diễu võ giương oai ở Thiên Tề Tông. Vì vậy từ trước đến nay hắn ta chưa từng để Vương Hoan vào mắt.
Nhưng hiện tại, sau hai năm ren luyện, Vương Hoan thực sự thoát thai hoán cốt rồi. Khi đối mặt với hắn ta, Vương Hoan tỏ ra rất bình tĩnh, Phương Viên chắc chắn cái tên Vương Hoan kia không hề giả vờ mà hắn ta thực sự rất bình tĩnh. Nói cách khác, khi đối mặt với Phương Viên, Vương Hoan cũng không sợ hãi chút nào.
Hai mắt Phương Viên khe nheo lại, anh mắt lạnh lùng của hắn ta nhìn về phía Tiêu Trần, cùng lúc đó, Tiêu Trần cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Phương Viên, bình tĩnh nói.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng ra tay, nếu không người chịu thiệt chắc chắn sẽ là ngươi.”
Giọng điệu lạnh nhạt, bình tĩnh, dường như không thèm để Phương Viên ở trong mắt. Nghe thấy lời này, trong lòng Phương Viên dâng lên một cơn tức giận, hắn ta lạnh lùng nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!