Nhìn thấy thời cơ cũng không xê xích gì nhiều, Sở Vô Minh đúng lúc ném ra cành ô liu. Nghe thấy lời này của Sở Vô Minh, sắc mặt Triệu Phong vốn đang xám như tro tàn, lúc này lại trở nên quái dị nhìn về phía Sở Vô Minh đang ngồi trên vị trí chủ tọa.
Lời nói vừa rồi của Sở Vô Minh đã đủ rõ ràng, chỉ cần Triệu Phong đầu hàng thì hiển nhiên Triệu Thác sẽ không sao.
Ngây ngốc sững sờ nhìn về phía Sở Vô Minh, cho đến lúc này, cuối cùng Triệu Phong cũng ý thức được những điểm mấu chốt của việc này.
Thoạt đầu bởi vì quá lo lắng cho an nguy của Triệu Thác cho nên Triệu Phong cũng không kịp nghĩ nhiều. Mà bây giờ cẩn thận nghĩ lại, điểm khả nghi trong chuyện này cũng trùng trùng điệp điệp. Hơn nữa, từ đầu tới đuôi giống như Tiêu Trần đã chuẩn bị từ sớm, nếu không thì sao có thể dễ dàng bắt được Triệu Thác như thế. Còn cả phong thư của Khúc quý phi, làm sao Tiêu Trần lại biết được cơ chứ?
Nói thật, kế hoạch của Tiêu Trần cũng không được xem là cao minh, cho nên một võ tướng như Triệu Phong cũng rất dễ nhìn ra được đầu mối bên trong đó. Thế nhưng điểm cao minh của toàn bộ kế hoạch chính là ở chỗ này, bởi vì cho dù Triệu Phong khám phá ra thì sao chứ? Hắn ta đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác nữa rồi.
Đoán được có lẽ tất cả mọi chuyện cũng do Tiêu Trần và Sở Vô Minh bày kế, bọn hắn cố ý dẫn dụ Triệu Thác, còn về mục đích cuối cùng thì đương nhiên là muốn thu phục Triệu Phong.
Triệu Phong nhìn về phía Sở Vô Minh với ánh mắt khó tin, mặc dù hằng năm hắn ta trấn thủ Hổ Lao quan, không quá quan tâm đến chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử, nhưng mà Triệu Phong cũng đã nghe qua một ít, không ngờ dã tâm của vị Tam hoàng tử Sở Vô Minh này lại lớn như thế.
Tuy nhiên Triệu Phong không tin Sở Vô Minh chỉ đơn thuần là vì mời chào hắn ta. Sở dĩ Sở Vô Minh làm như vậy, mục đích cuối cùng hiển nhiên là ba mươi vạn tướng sĩ của Trấn Sơn quân. Sở Vô Minh mời chào hắn ta cũng chỉ vì hắn ta nắm binh quyền của Trấn Sơn quân trong tay.
Những hoàng tử khác còn đang tranh giành ngươi chết ta sống ở Đế Đô, trong mắt cũng chỉ có ngôi vị Thái tử, thế nhưng Sở Vô Minh đã nghĩ đến việc muốn tranh đoạt binh quyền. So sánh như vậy, dã tâm của Sở Vô Minh ...
Đương nhiên Triệu Phong cũng không biết, thật ra tất cả những thứ này đều do Tiêu Trần bày kế, còn Sở Vô Minh cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Cũng không thúc giục Triệu Phong, Sở Vô Minh kiên nhẫn chờ đợi. Mãi một lúc lâu sau, Triệu Phong hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ thấy Triệu Phong chậm rãi đứng lên rồi lại cung kính quỳ xuống lạy Sở Vô Minh, hắn ta cao giọng quát lên: "Triệu Phong cùng toàn thể tướng sĩ của Trấn Sơn quân nguyện đầu rơi máu chảy vì Tam hoàng tử điện hạ."
Giống như những gì mà Tiêu Trần nghĩ, cho dù cuối cùng Triệu Phong đã nghĩ ra được tất cả nhưng như vậy thì thế nào? Ván đã đóng thuyền, Triệu Phong không có sự lựa chọn, chỉ có thể đầu quân cho Sở Vô Minh.
Nghe lời này của Triệu Phong, Sở Vô Minh khẽ mỉm cười. Ngay sau đó hắn ta bước nhanh toi trước ngưoi Trieu Phong, tự tay đo han ta day, nở nụ cười lên tiếng:
"Triệu tướng quân khách sáo rồi, sau này chúng ta là người một nhà, ha ha."
Nghe lời này của Sở Vô Minh, Triệu Phong bất đắc dĩ cười khổ. Đây là chuyện không còn cách nào khác, nếu không thì làm sao Triệu Phong lại đầu quân vào phe của Sở Vô Minh được chứ. Phải biết rằng trong tay hắn ta nắm binh quyền, nếu bị Sở Mục biết han ta am thầm đầu quan cho Sở Vô Minh, thế thì hắn ta hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thành công thu phục được Triệu Phong, ngay sau đó Triệu Thác cũng được thả ra ngoài. Tự mình tiễn hai huynh đệ bọn hắn ra ngoài viện, lúc chia tay, Sở Vô Minh thản nhiên nói: "Triệu tướng quân, ngày mai bổn cung muốn đến trại lính xem một chút."
"Mạt tướng tuân lệnh." Nghe lời này của Sở Vô Minh, trước tiên Triệu Phong cảm thấy sửng sốt, thế nhưng nhanh chóng cung kính gật đầu lên tiếng.
Nếu là trước đó, chắc chắn Triệu Phong sẽ không đồng ý để Sở Vô Minh đến trại lính, mà bây giờ Triệu Phong cũng không còn lựa chọn nào khác. Về phần Sở Vô Minh, sở dĩ hắn ta nói đến trại lính cũng chỉ là muốn xem thái độ của Triệu Phong một chút.
Hài lòng gật đầu một cái, Sở Vô Minh đưa mắt nhìn hai huynh đệ Triệu Phong rời đi.
Một đường quay về Trấn Sơn tướng quân phủ, huynh đệ hai ngươi ngồi đối diện nhau trong vườn hoa. Nhìn đại ca của mình, Triệu Thác có chút giật mình nói: "Ca, huynh thật sự đầu quân cho Tam hoàng tử điện hạ sao? Nếu để bệ hạ biết chuyện này, huynh ... "
Từ miệng của Triệu Phong, Trieu Thac đa biet chuyen han ta đầu quan cho Sở Vô Minh. Đối mặt với vẻ nghi hoặc của bào đệ, Triệu Phong bất lực nói.
"Đệ cho rằng ta muốn sao? Không ngờ, không ai ngờ, Tam hoàng tử trông có vẻ vẫn luôn ở thế yếu vậy mà lại có thủ đoạn đến nhường này, hơn nữa còn có dã như thế, hắn đã bắt đầu mưu đoạt binh quyền của bệ hạ."
Hôm nay Triệu Phong hoàn toàn không có sự lựa chọn, không nương nhờ thì chết. Nói xong, Triệu Phong nhìn Triệu Thác, trong mắt thoáng hiện vẻ kiên nghị.
"Thôi vậy, đệ hãy nhớ, hai huynh đệ chúng ta đều là người của Tam hoàng tử điện hạ, không được bất kính với điện hạ dù chỉ là một chút."
Không hỗ là người có thể trở thành chủ tướng của một đội quân, trải qua cảm giác buồn bực và bất lực ban đầu, Triệu Phong cũng nhanh chóng hạ quyết tâm.
Nếu ván đã đóng thuyền, thế thì Triệu Phong hắn ta cũng không có con đường thứ hai để đi, chỉ có thể một lòng một ý trợ tá cho Tam hoàng tử điện hạ. Thế thì sau này khi Tam hoàng tử điện hạ có quyền có thế, có lẽ Triệu Phong hắn ta vẫn có thể một bước lên mây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!